“Đồ ngốc, tôi làm sao có thể cưới người phóng đãng như cô.”
Lời của anh ta, như vô số cung tên cắm vào trên thân thể cô, sự đau đớnlạnh lẽo, sự lạnh lẽo đến xương cốt, thương tích đầy người, lạnh thấungười.
Cha, là do anh ta giết! Phát đạn ở Yêu Kiều đó, cũng là diễn kịch.
Một Ninh Nam thật xa lạ, xung quanh thân thể như có sát ý cùng hận ý nồng đậm, làm cô muốn trốn chạy đi.
Cô lại ngốc nghếch đến thế, tin tưởng vào sự ôn nhu không hề chạm được tới đáy mắt của anh ta, lừa gạt bản thân, trầm luân vào trong sự cảm độngmà anh ta tự tạo ra, càng lúc càng lún sâu.
Thảm thương, thật thảm thương … …
Cô từng bước từng bước đi vào trong cái bẫy ôn nhu của anh ta, cuối cùng, đã hoàn toàn bị đánh bại.
Tình yêu, hóa ra giống như hoa anh túc nở rộ bên bờ bên kia, cô cố hết sứcmuốn có được nó, song cuối cùng vào lúc đạt được đó, lại bị hủy diệt.
Mất một lúc lâu, cô chỉ có thể đứng ở nơi đó, cố chấp nhẫn nhịn lại dòng nước đang muốn dâng lên trong mắt kia.
Cô có thể cảm nhận được trái tim mình đang từng chút từng chút thu nhỏlại, càng thu càng nhỏ, càng thu lại càng đau, như đang có một con daosắc nhọn lăng trì trái tim cô, thật chậm rãi mà cắt vào, dùng lực thậtsâu.
Nỗi đau đớn đó, đau đến nỗi cách ly không khí của cô, làm cô khó mà thở được.
Cô không nhìn thấy những người xung quanh, không nghe thấy được âm thanh xung quanh.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-hao-mon-toi-ai-tan-nuong/531366/quyen-4-chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.