“Hóa ra là như vậy.”
Lam Quân Kỵ gật gật đầu, như đang nghĩ ngợi.
“Tô Noãn Noãn, cô là con gái Tô gia a … “
Ninh Manh ngồi đến bên cô, dáng vẻ như chẳng hiểu gì, cô vẫn biết Ninh Namtrước giờ đối với Tô gia, Hàn gia đều không hợp, sao lại đối tốt vớiNoãn Noãn như vậy đây.
Noãn Noãn bị cô ta nhìn đến nỗi có chútkhông được thoải mái, cô chỉ biết được Ninh Nam không thích Tô gia, nếunhư vì thân phận này, đến Ninh Manh cũng xa cách cô, vậy thì thật đúnglà một tổn thất rồi.
Không chịu được ánh nhìn kì lạ của mọingười, bao gồm cả Tấn Tịch và Lam Mặc, đều dùng một loại ánh mắt ẩn chứa bí ẩn nhìn cô, làm cô thật muốn mau mau trốn đi.
“Tôi đi pha caffe cho mọi người.”
Noãn Noãn đứng dậy, luống cuống trốn đi.
“Ninh Manh, em có phải thích cho ít đường không? Anh đi nói giúp em nhé.”
Tấn Tịch sủng nịnh hỏi, thuận thế đứng dậy, đi vào trong bếp.
Noãn Noãn đang ngây ra nhìn máy pha caffe, giọng nói ấm áp của Tân Tịch đã từ sau truyền đến,
“Cô phải nghiền hạt caffe ra rồi mới dùng cái này chứ, đang nghĩ gì thế?”
Noãn Noãn như tỉnh lại từ giấc mộng, quay đầu lại nhìn anh ta, vẫn là khuônmặt làm cho người ta cảm thấy thân quen cùng ý cười nhàn nhạt.
Có lúc cô đã nghĩ, có người đàn ông mang theo ma thuật đặc biệt, như TấnTịch đây, chỉ cần tiếp xúc với anh ta, trong tâm bèn an tĩnh hẳn xuống.
“Sao vậy? Tôi đến giúp Ninh Manh lấy caffe, cô ấy không thích thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-hao-mon-toi-ai-tan-nuong/531323/quyen-4-chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.