Ninh Nam cười càng lúc càng thâm ý, con ngươi màu đen đã mang theo sát ý, đối thủ trước mắt đã biết quá nhiều rồi.
“Chứng cứ thì không khó tìm, chỉ sợ anh … “
“Hàn Dật Thìn … “
Hàn Dật Thìn còn chưa nói hết, đã bị ba chữ này của Ninh Nam đột ngột làm gián đoạn.
Ba chữ này làm Hàn Dật Thìn ngây ra, anh ta hóa ra đã biết thân phận thật sự của mình.
Ninh Nam nhìn phản ứng của anh ta, cực kỳ mãn nguyện, anh ta có bí mật của mình, song, anh cũng có của anh.
“Tôi có thể biết được thân phận thật sự của Tô Noãn Noãn, đương nhiên cũng sẽ biết được về anh.”
Anh ta nói nhẹ nhàng, như thể đã rất dễ dàng lấy được bí mật này vậy.
Lần này, đến lượt Hàn Dật Thìn trầm lặng. Rất lâu sau, mãi đến khi điếuthuốc trong tay anh ta đã cháy hết, anh ta cũng hoàn toàn không hề biết.
Suy nghĩ đang quay lại mười sáu năm về trước.
Lúc đó, anh mới tám tuổi, là lúc lẽ ra phải được hưởng thụ sự thương yêu của cha mẹ.
Anh vẫn nhớ, ngày hôm đó, thời tiết rất đẹp, sáng sớm, anh và anh trai cùng đi học.
Song bố mẹ không đưa hai anh em họ đi học như ngày thường, mà lại đưa bọn họ đến phi trường.
“Mẹ, chúng ta đến đây làm gì?”
Hai đứa trẻ cùng đồng thanh mở miệng hỏi.
“Đừng hỏi nhiều như thế, hai anh em con hiện giờ phải tạm thời phân khai mộtthời gian, mẹ muốn gửi hai con đến hai đất nước khác nhau.”
Người mẹ trẻ tuổi ôn nhu an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-hao-mon-toi-ai-tan-nuong/531311/quyen-4-chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.