Từ lúc nào, lời lẽ bá đạo đó của anh ta lại ngầm ngầm khắc sâu trong đầu cô như vậy!
Toàn bộ không gian có chút tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng nước chảy tí tách trong ống truyền.
Noãn Noãn cẩn thận nhìn sắc mặt Ninh Nam, ánh mắt của anh ta dường như không có tiêu cự, đáy mắt thâm trầm đong đầy bình tĩnh.
“Tại sao lại phải đến nhà người đàn ông khác ở?”
Anh ta chất vấn, hơi hơi nghiêng người qua, làm ảnh hưởng đến vết thương có chút đau đớn âm ỷ, đầu lông mày hơi cau lại một chút, song lại khôngkêu lấy một tiếng.
Khoảng cách giữa bọn họ lần nữa lại được kéo gần, hơi thở của hai người như hòa nhập vào.
Noãn Noãn đón lấy ánh mắt của anh ta, từ con ngươi anh ta nhìn thấy bản thân đang đỏ mặt lên.
“Em lẽ nào không biết tính cách của Lam Mặc, em đã là người phụ nữ của tôi rồi.”
“Em … là Ninh Manh bảo em đi mà.”
Noãn Noãn cúi đầu, nhỏ giọng giải thích, cô nhìn thấy ánh mắt của anh ta càng ngày càng nóng bỏng.
Anh ta không nói gì nữa, chỉ có cơ thể là càng tiếp cận gần với cô hơn, đầu gác lên trên vai cô, nhắm mắt lại.
Anh ta dường như đang hít lấy hương vị trên người cô, liệu có mùi vị nào không nên có chăng.
Noãn Noãn không dám cử động, chỉ sợ sẽ động vào vết thương trên người anh ta.
“Sao anh lại đỡ đạn cho em?”
Cô cuối cùng vẫn là không nhịn được mà hỏi, hơi thở của anh ta đọng trên cổ cô, ngưa ngứa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-hao-mon-toi-ai-tan-nuong/531304/quyen-4-chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.