“Đừng sợ, tôi nói rồi, tôi sẽ bảo vệ em mà.”
Anh ta cười tinh quái, chằm chằm nhìn vào con mồi không thể thoát được này. ~
Noãn Noãn bị nụ cười quỷ mị của anh ta làm cho không thoải mái, song lại nghĩ đến là Ninh Manh nhờ anh ta bảo vệ mình, chắc là sẽ không có vấn đề gì.
Hai người bước vào trong nhà, Noãn Noãn nhìn khắp bốn phía, lãnh đạm nói:
“Tôi muốn đi nghỉ rồi, phòng của khách ở đâu?”
Cô thật không hề muốn ở cùng anh ta thêm một giây nào, ấn tượng về sự phù phiếm của anh ta lần đầu gặp mặt, đã làm cô không có chút ấn tượng tốt nào.
Lam Mặc kéo khủy tay cô lại, ánh mắt đẹp đẽ nhìn khuôn mặt cô, đột nhiên đưa tay lên,
“Khuôn mặt em vẫn còn sưng kia kìa, để tôi giúp em xoa xoa nhé.”
“Xin anh tự trọng chút!”
Noãn Noãn rốt cục cũng bộc phát, gạt tay anh ta ra, lùi ra sau mấy bước.
Người đàn ông này đúng là khiến người ta không hiểu gì cả.
Ánh mắt Lam Mặc lóe lên tia thất vọng, song vẫn là không chịu thôi, lại giả vờ thương tâm nói:
“Nam Nam bị thương, em chắc chắn rất lo lắng hả, đến phòng khách ngồi đã, tôi sẽ nói chuyện cùng với em.”
Anh ta kéo cô ra sofa, Noãn Noãn đang muốn giãy ra, anh ta bèn lập tức đứng dậy ra ngồi bên đầu kia sofa, biểu thị như không có ý gì xấu.
“Thất Thất … em xinh thật đấy.”
Ánh mắt anh ta nhìn cô không chớp mắt, tỉ mỉ quan sát ngũ quan của cô.
Mặc dù khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-hao-mon-toi-ai-tan-nuong/531299/quyen-3-chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.