Hàn Dật Thìn với Ninh Nam thở phào một cái, Ninh Nam lúc này mới buông Tô Noãn Noãn xuống, vuốt vuốt cằm cô, khen ngợi:
“Nha đầu, biểu hiện bình tĩnh lắm.”
~
Tô Noãn Noãn không nói gì, chỉ nhìn bọn họ một cái, lãnh đạm nói:
“Đi thôi, đến bệnh viện.”
Ninh Nam khoác qua vai Noãn Noãn, hai mắt tươi vui,
“Đi.”
Ba người họ thêm hai người thủ hạ cùng đi ra khỏi Yêu Kiều, đi về phía ô tô.
Hàn Dật Thìn cùng hai người khác lên một chiếc xe, Tô Noãn Noãn và Ninh Nam lên một chiếc xe khác, chuẩn bị đến bệnh viện.
Vào lúc cuối cùng cho rằng đã được an toàn, khi cánh cửa sắp đóng lại vào giây phút đó, một tiếng nổ to vang lên.
Một viên đạn với vận tốc của tia sét hướng về phía Tô Noãn Noãn.
“Cẩn thận!”
Lời của Ninh Nam còn chưa nói hết, thân thể đã phản ứng trước, đem Tô Noãn Noãn ép xuống dưới thân mình.
“A …!”
Ninh Nam đau đớn rên một tiếng, Tô Noãn Noãn vẫn còn đang trong lúc hoảngloạn, Ninh Nam đã nhanh chóng đóng cửa xe lại, phân phó cho tài xế láixe đi.
“Anh làm sao rồi? Ninh Nam! Anh nói một câu đi … “
Phản ứng đầu tiên của Tô Noãn Noãn là xem anh có còn sống hay không.
Tiếng nổ đó, cô biết là tiếng súng, mà mục tiêu của viên đạn đó là cô, lại bị anh ngăn lại.
Cô đột nhiên rất sợ hãi, sợ rằng anh cứ như vậy mà chết đi.
“Anh bị thương ở đâu rồi? Anh nói một tiếng đi a …?”
Tô Noãn Noãn gào lên, âm thanh có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-hao-mon-toi-ai-tan-nuong/531295/quyen-3-chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.