“Tôi vừa rồi còn muốn hỏi yêu nghiệt, là cậu đi đâu rồi?”
Ninh Nam cười nói.
“Tôi đi lấy đồ cho cô ấy …“
Còn chưa đợi Tấn Tịch nói hết, đã bị Ninh Manh cắt ngang.
“Anh trai, không được gọi em là yêu nghiệt nữa, nhất là trước mặt anh ấy.”
Ninh Manh cắn răng cắn lợi, giọng điệu lại giả vờ như thục nữ.
“Bây giờ biết gọi anh trai rồi.”
Ninh Nam đắc ý cười, lại nhớ ra còn có Noãn Noãn, kéo cô đứng lên, giới thiệu với Tấn Tịch.
“Giới thiệu với cậu, đây là bạn đồng hành hôm nay của tôi, Mạc Thất Thất.”
Tô Noãn Noãn nhìn người con trai trước mắt, lịch sự mỉm cười với anh ta.
Anh ta thân mặc lễ phục trắng, tay tùy ý để vào trong túi quần, chân mày tiết lộ một tính cách ngẫu nhiên, ngũ quan tinh tế như gốm sứ, ánh mắt sạch sẽ như nước thanh lịch đang nhìn,
“Xin chào, Mạc tiểu thư.”
Anh ta cũng lịch sự giơ tay ra, giọng nói như đến từ âm thanh của thiên nhiên, làm trái tim Noãn Noãn suýt nữa trật mất một nhịp.
Tô Noãn Noãn cũng giơ tay ra đáp lại, chỉ là cái chạm nhẹ nhàng, nhiệt độ trong lòng bàn tay anh ta đã nhanh chóng sưởi ấm cho cô.
“Cô ấy tạm thời không nói được.”
Ninh Nam cười cười ở bên cạnh giải thích.
“Tôi nghe Ninh Manh nói rồi, chắc là sẽ nhanh khỏi thôi.”
Anh ta như đang an ủi, nụ cười trên khuôn mặt như mặt trời giữa mùa Đông, ôn nhu ấm áp.
Tô Noãn Noãn cười gật đầu, trên người anh ta, cô cảm thấy được một cảm giác thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-hao-mon-toi-ai-tan-nuong/531244/quyen-2-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.