« May mà xử lý kịp thời, chắc sẽ không bị mọng nước đâu, cái đồ ngốc này, lần sau đừng pha coffee cho tôi nữa, nếu em còn bị bỏng nữa, tôi sẽđau lòng lắm, biết chưa? »
Một câu nói, tuy trách móc nhưng lại mang theo sủng nịnh.
Tô Noãn Noãn không thể khống chế hơn được nữa, nước mắt vốn dĩ đã thu lại, nay từng giọt từng giọt to rơi xuống, rơi xuống mu bàn tay Ninh Namđang giúp cô bôi thuốc kia, nóng đến bỏng người.
“Tôi không thích phụ nữ khóc, em phải nhớ kỹ.” Nhìn vào con ngươi cô, giọt nước mắt như pha lê đó làm loạn tư tưởng lòng anh, tình cảnh này, làm anh thực sựkhông thoải mái.
Tô Noãn Noãn hơi ngây ra, đôi mắt đỏ kia nhìnanh, nhẹ nhàng gật đầu, khắc phục âm thanh đã nghẹn ngào của bản thân,nhỏ giọng nói: “ Tôi biết rồi.”
Khi nãy sau lúc email đã gửi đirồi, cô cảm thấy cô đã cách mục tiêu của mình gần hơn được một bước, côcàng biết rõ lúc này phải làm một người tình biết nghe lời.
Làm xong nhiệm vụ Hàn Dật Thìn đưa cho, mới gặp được Cảnh Thìn.
Nghĩ tới Hàn Cảnh Thìn, trong tim cô không ngừng được có tia đau đớn, đoạnbăng đó không ngừng tua đi tua lại trong não cô, những cảnh tượng khôngthể xóa mờ đươc đó, không ngừng nhắc nhở cô rằng, Hàn Cảnh Thìn đangchịu khổ sở, anh đang đợi cô đến cứu.
“Em đang nghĩ gì thế?” Ninh Nam mẫn cảm nắm giữ được sự thương tâm trong đôi mắt cô.
Sự lo lắng không tên đó, làm tim anh có chút chấn động, anh có thể nhìn ra được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-hao-mon-toi-ai-tan-nuong/531226/quyen-2-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.