Hôm sau.
Ngu Dao ăn sáng xong liền đi sửa soạn hành lý đơn giản, định quay về.
“Dao Dao, sao vừa về lại muốn đi rồi?”
Ngu Thế Minh cứ tưởng lần này con gái trở về cũng phải ở lại mấy ngày, ai ngờ mới một đêm đã phải soạn đồ để đi rồi.
Thật sự Ngu Dao cũng không muốn ở nhà lâu.
“Bố, con còn công việc mà!”
Tối hôm qua, lúc tán gẫu với Ngu Dật Thần, ở trong phòng mình cô vẫn có thể nghe tiếng Ngu Thế Minh ho khan.
Ngu Dật Thần nói, từ sau khi được thả ra, ban đêm Ngu Thế Minh cứ ho khan mãi, hay đi tiểu đêm, đôi khi còn mất ngủ; không biết có phải lúc ngồi trong kia có bị đối xử bất công gì không, nếu không làm sao trong thời gian ngắn ngủi chưa tới nửa tháng, sức khỏe của Ngu Thế Minh đã sụt giảm một nửa?
Nghe vậy trong lòng Ngu Dao thực sự hụt hẫng.
Ngu Thế Minh cũng biết con gái mới đi làm, không có cách nào giữ cô ở lại nhà.
“Ừ, có thời gian thì về nhà nhiều nhiều nhé!”
Điều duy nhất ông có thể dặn dò chỉ là bảo cô về thăm nhà nhiều nhiều.
Ngu Dao cuối cùng vẫn không lay chuyển được Ngu Thế Minh, ông muốn tự mình đưa cô đến bến xe. Tay xách cái vali nhỏ của cô, đem bàn tay nhỏ khóa chặt trong vòng tay rộng lớn của mình, ông kéo cô vào bến, mua vé, kiểm tra vé, lên xe, chờ xe xuất phát rồi ông mới đi về.
Ngu Dao nhìn bóng dáng Ngu Thế Minh dần dần mơ hồ, khóe mắt đã ươn ướt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-hao-mon-bac-si-cam-thu-de-toi-di/529789/chuong-123.html