Chương trước
Chương sau
Lúc tới bệnh viện đã vừa lúc hết giờ thăm bệnh, vì Từ Khiêm quen biết với giáo sư Lý nên quy định này cũng không có ý nghĩa.
"Chú Lý, Quý Tinh thế nào rồi ạ?"
Giáo sư Lý vốn là bạn bố Từ Khiêm đã quen biết lâu năm, Từ Khiêm vẫn gọi ông là chú.
Giáo sư Lý tháo cặp kính lão xuống, thở dài một hơi, lắc đầu với Từ Khiêm.
"Không quá lạc quan. Các cậu phải chuẩn bị tâm lý sẵn đi."
Ý ông là, Quý Tinh rất có khả năng sẽ lìa đời bất cứ lúc nào.
Từ Khiêm và Tôn Quân Trác tất nhiên rõ ý của giáo sư Lý, hai người không nói gì. Giáo sư Lý biết bọn họ cần một không gian riêng để chấp nhận chuyện này, ông thở dài rồi bỏ đi.
Trong khoảng thời gian này, Tôn Quân Trác vẫn luôn ở cạnh Quý Tinh, tuy hàng ngày đều thấy cô tiều tụy nhưng cũng không có cảm giác cô sẽ rời bỏ mình, mãi đến hôm nay, khi giáo sư Lý nói thẳng với họ bất cứ lúc nào Quý Tinh cũng có thể sẽ ra đi, tim anh ta chợt thắt lại, muốn nổ tung.
Anh ta trở tay túm áo Từ Khiêm, dồn anh vào góc tường, nói: "Vì một đứa con gái không thích cậu mà cậu thà để mặc cô ấy chết!"
Tôn Quân Trác thế nào cũng không ngờ, dù đã nghe Quý Tinh không còn được nhiều thời gian nữa nhưng Từ Khiêm cũng có thể thờ ơ được như vậy.
Lúc trước, nếu Từ Khiêm sớm chịu dùng thủ đoạn ép Ngu Dao hiến tủy cho Quý Tinh, Quý Tinh cũng không phải tới mức như hiện giờ.
Từ Khiêm trở tay túm áo Tôn Quân Trác, dùng sức một cái, quật ngã anh ta xuống đất. Anh đè lên trên Tôn Quân Trác.
"Ai trong hai người họ có chuyện, tôi đều không muốn."
Thật vậy, cho dù là Quý Tinh hay Ngu Dao, Từ Khiêm đều hy vọng các cô có thể bình an sống sót. Nhưng anh không phải thượng đế, anh đã dùng hết thảy biện pháp để cứu Quý Tinh lại. Không chờ được tủy phù hợp là số mệnh của Quý Tinh, anh không thể vì một người cần làm phẫu thuật mà có thể sẽ thấy một người khác tử vong, không thể bắt Ngu Dao đi hiến tủy.
"Không chờ được tủy phù hợp là số mệnh của cô ấy."
Tôn Quân Trác muốn dùng sức đứng dậy nhưng sức của Từ Khiêm còn lớn hơn, anh ta gần như không cách nào phản kích.
Hai người cứ thế giằng co.
---
Thành phố Côn.
Ngu Dao sắp xếp cho Cố Tuệ Nhàn xong liền ra ngoài với Diệp Tử Mặc, đi gặp Đồng Hâm.
Vừa rồi Đồng Hâm gọi điện tới, nói rằng anh ấy đã nghe được một ít tin tức, vì không muốn Cố Tuệ Nhàn lại bị kích động, Ngu Dao không dám để Đồng Hâm tới nhà mà hẹn gặp anh bên ngoài.
Nơi đó cách nhà Ngu Dao không xa, là quán trà sữa dành cho những người yêu mèo tới.
Bởi vì, chủ quán trà sữa thích nuôi mèo nên đã biến quán thành một quán trà sữa có đặc điểm riêng, bên trong có rất nhiều chủng mèo, cảnh trí rất đẹp, vô cùng an tĩnh, thích hợp để trò chuyện.
Chỉ có mình Cố Tuệ Nhàn ở nhà nên Ngu Dao cũng không dám đi đâu xa quá.
Lúc Diệp Tử Mặc đi vào quán trà sữa, Đồng Hâm cũng vừa từ trên xe taxi xuống, ba người gặp nhau ở cửa.
"Dao Dao, đây là?" Đồng Hâm chưa từng gặp Diệp Tử Mặc, đương nhiên không biết anh là ai.
Anh ấy biết Ngu Dao có em trai nhưng là hai người trông rất thân mật, không giống chị em.
"Đây là bạn trai tớ, Diệp Tử Mặc." Ngu Dao lúc này mới nhớ ra hai người họ đều không quen nhau.
"Tử Mặc, đây là bạn học cấp 3 của em, Đồng Hâm."
Hai người đàn ông bắt tay, ba người cùng nhau vào trong quán, tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Ngu Dao sớm đã không kiềm chế được.
"Tớ đã đi hỏi tổ điều tra. Tình huống của chú Ngu ban đầu không phải vậy, nhưng không biết vì cớ gì Cục chống tham nhũng lại đột nhiên nhảy vào."
Đồng Hâm cũng cảm thấy thắc mắc. Theo lẽ thường mà nói, số lượng tiền Ngu Thế Minh dính líu tới cũng không lớn lắm, sao có thể khiến người ở Cục chống tham nhũng để mắt tới.
"Bố tớ hiện tại thế nào?"
"Tớ không gặp chú Ngu."
"Vậy, bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Đồng Hâm suy tư một lúc, uống một ngụm nước chanh, nói: "Tốt nhất là tìm ra ông chủ của Duệ Thần."
Đây là người duy nhất có thể chứng minh Ngu Thế Minh trong sạch.
Ba người nói chuyện một lúc, Ngu Dao cũng đã biết chuyện gì xảy ra nếu tính đến tình huống xấu nhất, Ngu Dao và Diệp Tử Mặc về nhà trước.
Cố Tuệ Nhàn vẫn còn ngủ. Cô sợ Cố Tuệ Nhàn tỉnh lại không thấy mình sẽ sốt ruột, lỡ xảy ra chuyện gì không hay.
Ngu Dật Thần lúc này cũng tan học về, cậu đã xin phép thầy tối nay không phải học lớp tự học.
"Chị! Anh Tử Mặc!"
Ngu Dao ở trong bếp nấu cơm, nghe tiếng động nên thoáng nhìn ra.
"Về rồi à?"
Hai chị em cũng không đấu khẩu căng thẳng như tối qua, tính tình của Ngu Dật Thần thuộc kiểu tới mau mà đi cũng mau.
"Ừm, mẹ đâu?"
"Trong phòng nghỉ ngơi."
"Chị, em giúp chị nhé!" Ngu Dật Thần buông cặp sách xuống liền đi vào bếp.
Ngu Dao đưa bị khoai tây còn vỏ cho cậu. "Gọt vỏ đi."
Đứa em này rất thích món khoai tây hầm thịt của cô.
Mấy ngày này, cô thấy Ngu Dật Thần gầy đi rất nhiều vì chuyện của Ngu Thế Minh, việc học hành lại nặng nề, Ngu Dao thấy vậy trong lòng cũng rất đau lòng.
"Chị!" Ngu Dật Thần gọt khoai tây. "Chuyện của bố có phải do gã đàn ông lái chiếc Maserati kia làm không?"
"Hả?" Lúc đầu Ngu Dao vẫn chưa phản ứng kịp. "Sao lại nói vậy?"
"Tối hôm qua, lúc chị đuổi theo tìm anh Tử Mặc em cũng theo xuống, mọi người nói gì em đều nghe cả."
Tối qua sau khi đuổi theo Ngu Dao xuống dưới nhà, Ngu Dật Thần đã núp ở một chỗ kín đáo, nghe được toàn bộ nội dung ba người nói.
"Đúng vậy." Ngu Dao trả lời.
Cô căn bản cũng không có ý định giấu diếm chuyện này, nếu Ngu Dật Thần đã biết, cô cũng nói thẳng với cậu thôi.
Ngu Dao tay nhặt đậu, thở dài một tiếng, đem chuyện của mình và Từ Khiêm từ trước tới giờ kể lại một cách đơn giản. Ngu Dật Thần sau khi nghe xong, đưa bị khoai tây đã gọt vỏ xong cho Ngu Dao, nói: "Chị, vậy giờ chị định làm gì?"
Ngu Dật Thần đã biết thân phận của Từ Khiêm, cũng hiểu hiện tại sức lực của nhà cô gần như là không có cách đấu với Từ Khiêm,
Ngu Dao sao không biết trong lòng Ngu Dật Thần đang nghĩ gì? Cô thở dài nói: "Trước mắt chỉ có thể là đi một bước tính một bước."
Hai chị em ở trong bếp nói chuyện, hoàn toàn không để ý có người đang đứng ở cửa bếp.
Cố Tuệ Nhàn thấy khát, định ra uống lý nước. Bà đi ra phòng khách, không thấy ai nên tự mình cầm ly tới chỗ bình nước gần nhà bếp rót một ly, không ngờ nghe được cuộc đối thoại của hai chị em.
Bà lập tức rõ mọi chuyện.
Tại sao Ngu Thế Minh lại vô duyên vô cớ bị điều tra? Sao lại đột ngột bị chuyển qua cho Cục chống tham nhũng?
Hết thảy những chuyện này đều bởi Ngu Dao!
Vừa nãy vì bụng thấy không thoải mái, Diệp Tử Mặc vào phòng tắm, vừa đi ra thì nhìn thấy người đang đứng ở cửa bếp, anh gọi: "Dì, dì dậy rồi ạ?"
Tiếng gọi phá vỡ sự yên tĩnh, hai chị em torng bếp đều quay lại, thấy Cố Tuệ Nhàn đang đứng đàng sau.
"Mẹ, sao mẹ dậy rồi?" Ngu Dao đi tới, nhìn thấy ly nước trong tay Cố Tuệ Nhàn liền hiểu, bà chắc hẳn dậy uống nước.
Hai chị em cũng không biết chuyện bọn họ vừa nói đã bị Cố Tuệ Nhàn nghe hết. Cố Tuệ Nhàn giơ tay, tát Ngu Dao một cái khiến cô bất ngờ.
Từ nhỏ đến lớn, Cố Tuệ Nhàn bất luận không thích Ngu Dao thế nào cũng chưa từng đánh cô, cái tát hôm nay dường như bà đã dùng hết sức lực của mình. Khóe miệng Ngu Dao lập tức có máu chảy ra. Ngu Dật Thần thấy Ngu Dao bị đánh liền đi tới.
"Mẹ! Sao mẹ đánh chị?"
"Ngu Dao, bố mày là do mày hại!" Cố Tuệ Nhàn kích động thét lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.