Chương trước
Chương sau
Hai hôm sau, buổi tối, Đồng Hâm đến thành phố Côn.
Sáng sớm Ngu Dao đã ra bến xe chờ anh ấy, mấy chiếc xe chạy vào bãi rất đúng giờ. Lúc đi ra, Đồng Hâm còn cầm theo một túi công văn.
"Đồng Hâm, ở đây!" Ngu Dao giữa đám người tìm kiếm rất lâu mới nhìn thấy Đồng Hâm.
Đồng Hâm vẫy tay gọi cô, sau đó đi ra khỏi bến.
"Chú Ngu giờ sao rồi?"
"Chú hai tớ dùng hết mối quan hệ vẫn không được." Ngu Dao khi nói ra những lời này thì cảm thấy rất thương tâm.
Ngu Thế Minh đã bị tạm giữ hành chính mấy ngày rồi.
Hiện giờ, không chừng Ngu Dật Thần đã biết, cả bên phía nhà cô cũng đã biết chuyện này.
Chú Lê Kiến Ba cũng đã đi tìm bạn bè, tất cả đều nói tạm thời chưa có cách để gặp Ngu Thế Minh, trừ phi có luật sư trình văn bản xin gặp, có lẽ mới có thể.
Cho nên, mấy ngày nay, Ngu Dao vẫn luôn gọi điện thoại hỏi Đồng Hâm khi nào thì có thể về, chờ anh ấy về để cùng thương thảo một chút.
"Ngày mai, tớ sẽ đệ đơn xin gặp xem sao." Đồng Hâm là luật sư tất nhiên cũng biết, khi bị tạm giữ hành chính, nếu người nhà không được gặp, như vậy chỉ luật sư là có thể đệ đơn xin gặp.
Đồng Hâm là người thành phố Côn, sau khi cùng Ngu Dao dùng cơm chiều, anh ấy liền về nhà mình.
---
Ngu Dao bước vào nhà đã thấy Cố Tuệ Nhàn và Ngu Dật Thần ngồi trong phòng khách, dường như đang chờ cô về.
"Thế nào rồi? Chị?" Ngu Dật Thần biết cô đi gặp người bạn làm luật sư.
Ngu Dao gật gật đầu. "Đồng Hâm nói, ngày mai anh ấy sẽ đệ đơn xin để chúng ta đi gặp bố."
Hiện tại cũng chỉ có thể đi trên con đường luật pháp, mặc kệ thế nào, Ngu Dao hiện giờ chỉ muốn được gặp bố một lần trước đã.
"Sẽ không có chuyện gì nữa đấy chứ?" Cố Tuệ Nhàn dạo này đã bị đả kích khó có thể chịu được, dù khi có tin tốt, bà vẫn bị ảnh hưởng.
"Đồng Hâm cũng không dám cam đoan." Ngu Dao không dám nói chắc nịch, sợ đến lúc đó nếu không được gặp Ngu Thế Minh thì với Cố Tuệ Nhàn mà nói, không thể nghi ngờ, đó sẽ lại là một đả kích lớn nữa.
Ngu Dao liếc nhìn đồng hồ, đã hơn 9 giờ nhiều. "Mẹ, mẹ uống thuốc rồi đi nghỉ đi."
Cố Tuệ Nhàn càng ngày càng mất ngủ nghiêm trọng, hơn nữa còn xuất hiện hiện tượng chóng mặt. Ngu Dao đưa Cố Tuệ Nhàn đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói bà vì áp lực quá lớn nên sinh ra mất ngủ, kê cho bà thuốc an thần, dặn mỗi đêm uống một viên trước khi đi ngủ.
Ngu Dật Thần vào bếp rót một ly nước chín, Ngu Dao đỡ Cố Tuệ Nhàn về phòng ngủ, tìm trong tủ đầu giường lấy một viên thuốc cho Cố Tuệ Nhàn. Hai chị em nhìn Cố Tuệ Nhàn uống thuốc xong mới vì đắp chăn đâu vào đó cho bà rồi tắt đèn, rời phòng ngủ.
Cố Tuệ Nhàn mất ngủ càng ngày càng nghiêm trọng, hơn nữa xuất hiện hiện tượng chóng mặt, Ngu Dao đưa Cố Tuệ Nhàn đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói là bởi vì áp lực quá lớn, nên bà sinh ra mất ngủ bệnh. Sau đó kê cho bà đơn thuốc an thần, dặn dò mỗi đêm trước khi đi ngủ thì uống một viên.
Tìm người tặng lễ, chính là có thể được gặp Ngu Thế Minh.
Thế nhưng, trước đó đã có chuyện của Ngu Thế Minh, hiện tại ai còn dám nhận lễ quà?
"Hửm?" Ngu Dao vốn định tới phòng làm việc tra tư liệu. "Gì cơ?"
"Không có gì. Chỉ là muốn chị chú ý tới sức khỏe."
"Yên tâm đi. Chị sẽ không gục ngã." Là trưởng nữ trong nhà, Ngu Dao biết gánh nặng trên người nặng nề thế nào.
---
Thành phố Giang Ninh.
Sức khỏe Quý Tinh đã bắt đầu xuất hiện những chuyển biến xấu. Giáo sư Lý cũng đã nói rõ với Từ Khiêm, bây giờ cho dù có tìm được tủy thích hợp, chỉ e Quý Tinh cũng không thể làm phẫu thuật.
Từ Khiêm bỏ hết việc ở Bạch Sa, luôn ở Giang Ninh với Quý Tinh.
Anh đã nói Trương Tiêu không cần tìm người có nhóm máu RH nữa, bởi vì có tìm được cũng vô dụng.
Tôn Quân Trác sáng sớm tới phòng bệnh, vừa lúc Từ Khiêm cũng mới đến. "A Khiêm."
"Ừm, Tới rồi?"
"Cậu ra đây một chút!"
Từ Khiêm theo Tôn Quân Trác ra ngoài hành lang. Lúc lên đây, Tôn Quân Trác đã cố ý cầm theo tập văn kiện để trên xe theo, anh ta đưa văn kiện cho Từ Khiêm. Từ Khiêm không rõ nguyên do, nhìn anh ta. "Có ý gì?"
Tôn Quân Trác chỉ dùng ánh mắt ý bảo Từ Khiêm mở văn kiện xem xem bên trong chỉ là gì.
Từ Khiêm bán tín bán nghi lật ra, nhưng đó chính là tư liệu về gia đình Ngu Dao, bao gồm nhóm máu RH của Ngu Dao. Chuyện Từ Khiêm đã từng tới thăm nhà cô, sau chuyện anh bí mật gặp Ngu Thế Minh ở Bạch Sa cũng ở trong đó.
"Cậu điều tra cô ấy?"
Tôn Quân Trác tay chắp sau người, đứng trước cửa sổ sát đất ngoài hành lang, nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Bây giờ đã là đầu tháng ba, mùa của xuân về hoa nở, hoa lê, hoa đào, anh đào trong bệnh viện quân khu sớm đã có nụ, cây liễu cũng đã nảy mầm mới.
"A Khiêm, cậu đã nói sẽ không để Quý Tinh có chuyện." Đây là câu nói Tôn Quân Trác vẫn luôn nhớ rõ.
Chính bởi vì câu nói này mà Tôn Quân Trác mới đi tìm Chương Minh hỏi rõ ràng.
Chương Minh cũng có thể coi là bạn lâu năm của Quý Tinh, lúc Từ Khiêm và Quý Tinh còn ở bên nhau, bọn họ thường xuyên đi chơi với nhau. Quý Tinh nhỏ tuổi hơn, lại là nữ nên đương nhiên được chiếu cố nhiều nhất, ai ai cũng rối rít xem cô gái ấy như em gái của mình mà quan tâm chăm sóc.
Sau khi Từ Khiêm và Quý Tinh chia tay, mọi người ai cũng đều thấy tiếc. Nhưng cũng có tình lý bên trong, gia đình Từ Khiêm như vậy sao có thể chấp nhận xuất thân của Quý Tinh. Cho dù vậy, chuyện này cũng không làm các mối quan hệ khác của cô ấy bị ảnh hưởng.
Sau khi về nước, Quý Tinh dần dần liên lạc lại với mọi người. Cô ấy sinh bệnh nằm viện, mọi người truyền cho nhau biết, tất cả đều sốt sắng nghĩ cách giúp, Chương Minh là một trong số đó.
"Chương Minh đưa tư liệu cho cậu?" Chỉ có anh ta là người biết được nhiều chuyện nhất.
Trương Tiêu tuyệt đối không có khả năng, cậu ta còn chưa hiểu ông chủ mình là người thế nào?
"Chuyện ai nói cho tôi biết nghiêm trọng vậy sao?" Tôn Quân Trác quay lại nhìn về phía Từ Khiêm. Từ Khiêm khó thở. Anh đi nhanh tới, một tay túm cổ áo Tôn Quân Trác, giọng nói hung tợn. "Cậu đừng có mà nghĩ tới chuyện đụng vào cô ấy." Đây là câu mấu chốt của Từ Khiêm.
Lúc trước, anh định tìm Ngu Dao để hiến tủy cho Quý Tinh; nhưng sau đó, khi Trương Tiêu tìm ra được hai người khác, Từ Khiêm lập tức đem hy vọng dần dần chuyển sang hai người kia. Khi báo cáo cuối cùng được đưa ra, tủy của Ngụy Kha không phù hợp để hiến tặng, người còn lại vẫn chưa đồng ý đi kiểm tra; nhưng vào lúc đó, Từ Khiêm đã dần dần không còn ý định nhờ Ngu Dao nữa rồi.
Thế nên, cho dù sau đó anh biết Ngu Thế Minh là người trong giới chính trị, anh cũng không có suy nghĩ lấy ông ra làm giao dịch với Ngu Dao.
"A Khiêm! Quý Tinh... cô ấy sắp chết!" Tôn Quân Trác gầm khẽ.
Anh ta thật sự sợ mất đi Quý Tinh. Nếu không phải yêu cô ấy thật lòng, anh ta hà tất phải mạo hiểm phá vỡ tình anh em để ở bên Quý Tinh.
"Cho dù là vậy, cậu cũng không được động tới cô ấy!" Từ Khiêm nói câu đó một cách rất bình tĩnh, hờ hững nhưng Tôn Quân Trác biết, Từ Khiêm thật sự đã tức giận.
Anh xoay người, đi khỏi bệnh viện, gọi điện đặt một vé máy bay, chuẩn bị bay thẳng về thành phố Côn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.