Chương trước
Chương sau
Từ Khiêm là lần đầu tiên bị tát vào mặt. Cho dù là ông cụ nhà anh, cũng chưa từng động thủ đánh anh một lần.
Ngu Dao thật đúng là đã phá vỡ vô số tiền lệ của anh rồi.
Người đàn ông đứng dậy đuổi theo, kéo Ngu Dao đang chuẩn bị xuống lầu lại, cổ tay dùng sức một cái đã kéo cô về phòng nghỉ, sau đó đem giam cầm giữa bàn đọc sách và lồng ngực của mình.
"Em nói ai là cặn bã?" Người đàn ông đen mặt.
Ngu Dao muốn phản kháng, nhưng nhúc nhích không được.
"Nơi này trừ anh ra, còn có người khác sao?"
Sau khi Từ Khiêm nghe xong, sắc mặt càng thêm khó coi, một tay anh ôm lấy cái eo mảnh khảnh của Ngu Dao, một tay khẽ vuốt mặt cô.
"Em biết không người cặn bã, thật ra, sẽ không chú ý bất kỳ thời gian hay địa điểm mà ép buộc người hắn đã tưởng niệm thật lâu?"
Ngu Dao nghe xong, cả người đều ở run lên, cái bộ dáng này của Từ Khiêm, không phải cô chưa gặp qua.
Lúc trước cô hiển nhiên đã quên mất, người đàn ông trước mắt, chính là loại người cặn bã trong suy nghĩ của cô. Nhưng cô chưa kịp tránh ra, đã bị anh bắt trở lại.
Đầu óc Ngu Dao bị đình trệ, lúc này, muốn cô lên tiếng thừa nhận, nhất định là không thể nào.
"Vậy em có biết hay không, Trung Quốc có một tội danh, gọi là tội cưỡng hiếp?"
"..."
"Vậy chúng ta có thể thử một chút, cuối cùng là tôi có lỗi, hay là em. Nói thử xem tội của tôi là gì?"
Nói xong, liền hôn lên đôi môi hồng của cô.
Nụ hôn này, không ôn nhu như lần trước, lần này như mang theo sự trừng phạt, có chứa một chút sức mạnh, anh hoàn toàn không dịu dàng như trong quá khứ, Ngu Dao liều mạng giãy dụa, cô muốn thoát khỏi người đàn ông này, nhưng cũng không thể thành công.
Ngu Dao cảm giác miệng mình đã tê dại, chỉ có thể cảm giác được một vật ẩm ướt nong nóng, ở trong miệng cô càn quét, đến nơi nào, cũng đều hung hăng cắn môi cô một chút. Đầu lưỡi người đàn ông cuốn lấy đầu lưỡi cô, còn có thể nhẹ nhàng ôm cô, không buông tay.
Ngu Dao cảm giác mình bởi vì hô hấp không khoái mái mà hít thở không thông, cô đã không còn sức phản kháng, chỉ có thể mặc cho người đàn ông này tác quái, một lúc lâu, lâu đến Ngu Dao cũng không biết là đã qua bao lâu, người đàn ông này mới buông cô ra.
"Còn muốn tiếp tục sao?" Giọng đàn ông có chút khàn khàn.=
Ngu Dao đã hoàn toàn không có sức nói chuyện. Cô chỉ có thể cố gắng lắc đầu, đột nhiên cảm giác được dạ dày của mình lại dâng lên một hồi nước chua, cô đẩy anh ra, chạy tới bồn rửa tay, liên tiếp nôn khan.
Người đàn ông thấy bộ dạng này của cô, còn tưởng rằng cô ghét nụ hôn của mình, anh tiến lên, bắt lấy cánh tay Ngu Dao, buộc cô nhìn mình.
"Em ghét tôi?"
Dạ dày Ngu Dao trào ngược, căn bản không nói ra nói, cô dùng sức giãy dụa khỏi trói buộc của người đàn ông, ra sức nôn, súc súc miệng, sau đó tát nước lạnh rửa mặt. Cô cũng không biết chuyện gì xảy ra, sao đột nhiên lại có cảm giác buồn nôn, nhưng mà như vậy cũng tốt, có thể cho người đàn ông này biết, nụ hôn của mình, bị nhiều người ghét bỏ.
Từ Khiêm thấy cô đi ra ngoài, trầm mặt, hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"
Anh đương nhiên không muốn thừa nhận nụ hôn của mình bị cô ghét bỏ.
Sắc mặt Ngu Dao có chút tái nhợt, hẳn là mới vừa rồi do nôn rất dữ, cô cố hé ra một nụ cười nói: "Kỹ thuật hôn của anh Khiêm thật tốt. Đáng tiếc. . . . . ."
Lời của cô chưa nói xong, Ngu Dao tin tưởng, cho dù nói một nửa, giấu một nửa, Từ Khiêm cũng có thể hiểu ý của mình.
Người đàn ông cúi đầu, thật giống như đang suy nghĩ đến chuyện gì.
"Em, không phải là có đấy chứ?"
Phụ nữ đột nhiên buồn nôn, anh chỉ có thể nghĩ đến nguyên nhân này.
"Là của người yêu bé nhỏ của em?"
Lúc trước, Ngu Dao cũng đã nói, cô và Diệp Tử Mặc chỉ là hẹn hò bình thường, thỉnh thoảng ở cùng một chỗ, cũng rất bình thường. Một đôi buổi tối cùng đắp chăn, có thể làm chuyện gì, kẻ ngu cũng biết.
Ngu Dao nghe Từ Khiêm nói, mặt liền đỏ, hoàn toàn không để ý, một giây trước thân thể cô còn không thoải mái, vừa mới nôn.
"Anh nói mò cái gì đó?"
"Phụ nữ nôn mửa, đơn giản là mang thai hoặc ăn đồ bậy bạ."
Đây là chuẩn đoán chuyện nghiệp từ bác sĩ Từ Khiêm.
"Không thể do ghét bỏ anh sao?"
Từ Khiêm nghe được câu này, đột nhiên cười, anh vươn tay, kéo Ngu Dao qua, ngu Dao mất trọng tâm đứng không vững liền ngã vào trong ngực của anh, thanh âm của người đàn ông, vang lên bên tai cô.
"Anh đối với mình rất có lòng tin."
Nếu ghét bỏ, đã sớm làm rồi, sao phải đợi đến lúc này mới làm chứ.
Ngu Dao nghe giọng nói của anh, nhảy dựng lên, cả người không thoải mái, cô giãy dụa, thấy vậy, người đàn ông liền lên tiếng: "Đừng động."
Ngu Dao nghe lời, thật sự không động đậy, chẳng được bao lâu, Ngu Dao vẫn cảm thấy không thoải mái, cô khẽ nhúc nhích người, muốn thoát ra khỏi lồng ngực của anh.
Từ Khiêm cả người bị Ngu Dao khiêu khích. Lửa cháy khó nhịn, người đẹp trong ngực, anh cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, làm sao có thể không động tâm.
"Ngu Dao, đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của anh."
Ngu Dao lúc này mới phát hiện, sắc mặt người đàn ông có cái gì không đúng. Thật giống như bị nghẹn, mặt có vệt hồng không bình thường.
"Anh làm sao vậy?"
"Đau sao."
"Hả?" Ngu Dao hiển nhiên không kịp phản ứng, nghĩa của những từ này.
Từ Khiêm thấy vẻ mặt này của cô, cảm thấy có chút khả ái, cuối cùng buông tha cho cô.
"Buổi trưa em ăn cái gì?"
Mới vừa rồi Ngu Dao gấp gáp nói rõ quan hệ giữa mình và Diệp Tử Mặc, Từ Khiêm đã biết rồi, cho nên, cuối cùng nguyên nhân của việc dạ dày khó chịu, chính là ăn không đúng bữa.
Ngu Dao suy nghĩ kỹ hồi lâu, buổi trưa ăn gì nhỉ?
"Hình như chưa ăn cơm."
Đúng, chính là chưa ăn cơm, một mực suy nghĩ không biết Từ Khiêm đã biết được gì mà lại gọi điện thoại, vừa lúc giờ ăn trưa cũng bận rộn, cô liền quên mất.
Khó trách dạ dàu khó chịu. Thì ra là chưa ăn cơm, lại còn uống đồ lạnh.
Từ Khiêm nghe Ngu Dao nói, cô chưa ăn cơm, sau đó mang cô ra ngoài ăn.
Đến khi đến chỗ ăn cơm Ngu Dao mới phát hiện, không phải là mình nên có ác cảm với Từ Khiêm sao? Không phải là nên ầm ĩ cãi nhau sao? Làm sao cuối cùng có thể cùng nhau ăn cơm một cách hài hòa như vậy?
Từ Khiêm cũng cảm thấy sự kiên nhẫn của mình tốt hơn rất nhiều so với trước kia, tại sao đối với Ngu Dao lại có tính nhẫn nại lâu như vậy đây?
Sau khi hai người cơm nước xong, Từ Khiêm chở Ngu Dao trở về. Trong lúc ăn cơm, Diệp Tử Mặc từng gọi điện thoại đến hỏi Ngu Dao lúc nào về đến nhà? Ngu Dao ấp úng nói ăn cơm cùng người bạn bên ngoài rồi mới trở về. Diệp Tử Mặc cũng không hỏi là ai, liền dặn dò cô chú ý an toàn đã tắt máy.
Thời điểm xe dừng lại, Ngu Dao mới nhớ tới một chuyện.
"Vậy đoạn video này. . . . . ."
"Em yên tâm, sẽ không truyền ra."
Ngu Dao lúc này mới yên lòng, thật ra cô cũng không dám nghĩ đến, nếu như đoạn video này truyền ra ngoài, vậy Thạch Hâm phải làm sao bây giờ?
"Cám ơn anh." Ngu Dao nói một câu chân thành.
Mặc dù cô không thích Từ Khiêm, nhưng anh ta cũng đã giúp mình, nói một câu cám ơn cũng là việc nên làm.
Từ Khiêm gật đầu. "Lên đi."
Ngu Dao mới mở cửa xe chuẩn bị về nhà.
Cho đến khi thấy Ngu Dao lên lầu, Từ Khiêm lúc này mới lấy điện thoại, bấm gọi cho Cảnh Húc Nghiêu.
"Một lát, tôi đợi ở nhà cậu."
Anh cảm thấy, chuyện này, Cảnh Húc Nghiêu cần phải biết. Nếu đã tra được, như vậy, Cảnh Húc Nghiêu cũng cần biết để đề phòng một chút mới tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.