Chờ Ngu Dao lên lầu rồi, Từ Khiêm mới lái xe đi. Như bình thường sau khi tan việc, Ngu Dao có lúc đi dạo bên ngoài một vòng cùng Diệp Tử Mặc. Nếu tan việc sớm lời, cô sẽ nấu và ăn cơm nhà với Diệp Tử Mặc, sau đó cả hai sẽ cùng tay trong tay xuống lầu tản bộ. Gần tới hai ngày lễ lớn, bởi vì Trung Thu năm nay gần lễ Quốc Khánh, cách nhau hai ngày, thế nên rất nhiều xí nghiệp và trường học cho gộp số ngày nghỉ lại. Lúc Ngu Dao đang ở trong văn phòng ăn cơm thì mẹ cô báo: "Thứ sáu em con tới Bạch Sa, nhớ đi đón nó một cái!" Ngu Dao có một em trai tên là Ngu Dật Thần, năm nay 17 tuổi, nhỏ hơn Ngu Dao năm tuổi, năm nay học lớp mười một. Ngu Dao và em trai rất thân thiết, có thể nói, thằng em này từ nhỏ do Ngu Dao nuôi lớn. Hồi đó, mẹ Ngu Dao vẫn còn làm nông, việc nấu cơm và ngay cả bón cơm cho em đều là Ngu Dao làm. Sau khi lớn lên, Ngu Dao dẫn em đi học, giặt quần áo, cùng đi học tan học, cho nên Ngu Dao rất cưng chiều em. Ngu Dao nhắn lại cho mẹ: "Con biết rồi. Mẹ nói em lên xe rồi thì nhắn tin cho con, đến giờ con sẽ đi đón." Hai hôm nay, sau khi đi làm về là Ngu Dao dọn dẹp phòng, mua một ít đồ ăn vặt mà Ngu Dật Thần thích. Cô cũng đã chuẩn bị yogurt, đồ uống có ga, v.v... đầy đủ. Dù gì cũng đang làm việc ở siêu thị, có gì cần cô cứ đi xuống dưới mua về nhà là xong. Đúng hôm Ngu Dật Thần đến, Ngu Dao lại hơi bận nên nói Diệp Tử Mặc đi ra bến xe đón. Cô nói trước với Ngu Dật Thần rằng mình hơi bận, có nhờ một người bạn ra đón nó rồi, vì thế Ngu Dao rất yên tâm. Lúc Diệp Tử Mặc đến bến xe phía nam thành phố Bạch Sa, xe chở Ngu Dật Thần cũng vừa vào bến. Cả hai đã nói chuyện qua điện thoại trước nên Ngu Dật Thần cũng không cảm thấy xa lạ với Diệp Tử Mặc. Cả hai đều là nam, dĩ nhiên không gặp chướng ngại gì khi nói chuyện với nhau. Ngu Dật Thần gặp Diệp Tử Mặc ở đầu bến xe. "Anh Tử Mặc, em chào anh! Em là Ngu Dật Thần." Nhìn thấy Diệp Tử Mặc, Ngu Dật Thần rất lễ phép chào một tiếng, sau mới giới thiệu đơn giản một chút về mình. Diệp Tử Mặc cầm lấy hành lý trong tay Ngu Dật Thần, cười nói: "Chào em, Dật Thần! Ngồi xe mệt không? Đi, bây giờ chúng ta về nhà." "Chị em đâu ạ?" "Tan việc xong chị em về nhà, chúng ta đi về trước chờ cô ấy." Hai người đứng ở đầu đường, đón một chiếc taxi, đi thẳng về nhà. Khi Ngu Dao về nhà đã thấy Ngu Dật Thần và Diệp Tử Mặc đang ngồi trên sàn nhà phòng khách chơi game. "Anh Tử Mặc, tới cứu em!" Là giọng Ngu Dật Thần. Hai người ấy đang hợp thành một đội chơi CF, là một game mà nam sinh nào cũng thích. Diệp Tử Mặc trở về phòng mình trên lầu để mang máy tính của mình xuống, còn Ngu Dật Thần thì dùng máy tính của Ngu Dao. Ngu Dao nhìn hai người kia chơi vui quên trời quên đất, thậm chí còn không phát hiện ra cô đã về. "Ngu Dật Thần!" Bình thường gọi em trai, Ngu Dao toàn gọi đủ họ tên. Nghe giọng của chị mình, Ngu Dật Thần ngồi dưới đất vội vàng bật dậy. "Chị! Chị về rồi!"Vừa nói liền ôm lấy Ngu Dao. Đã gần nửa năm Ngu Dật Thần chưa gặp lại Ngu Dao, dĩ nhiên thấy nhớ không chịu được. Hai chị em tình cảm rất tốt, bình thường không có gì cũng hay gọi điện thoại, nhắn tin. Ngu Dật Thần lớn rồi, dĩ nhiên khi có di động rồi đều nhắn tin cho chị mỗi ngày. Ngu Dao nhấc Ngu Dật Thần lên. "Nặng rồi! Lớn thật rồi!" Cô để Ngu Dật Thần xuống, thỉnh thoảng lại ngắm nghía thằng em nhà mình một cái, thật sự cao hơn không ít! Ngu Dật Thần bây giờ đã 1m80, gương mặt nhỏ, rất trắng, kiểu trắng nõn giống Ngu Dao. Cậu học hành rất chăm chỉ nên sớm có một cặp kính gọng mảnh, màu vàng gác trên sống mũi cậu, nhìn qua trông có dáng vẻ học thuật. "Bố mẹ ở nhà thế nào?" Ngu Dao hỏi sang chuyện bố mẹ. "Rất khỏe! Nhưng mà, bố rất nhớ chị." "Chị cũng rất nhớ bố mẹ." Diệp Tử Mặc ở một bên lái sang một câu: "Vậy về nhà đi!" Ngay trên đường về, Ngu Dật Thần đã hỏi rõ ràng quan hệ giữa Diệp Tử Mặc và Ngu Dao. "Anh Tử Mặc, cùng về đi! Bố mẹ em nhất định sẽ rất thích anh." Nói xong liền ra sức nháy mắt với Ngu Dao. Ngu Dao giơ tay gõ đầu Ngu Dật Thần một cái. "Thằng khỉ, không được nói nhảm! Chị đi nấu cơm." Tan việc, cô đã đi siêu thị mua cánh gà, củ sen, nấm kim châm, thịt ba chỉ, tính làm vài món thết đãi Diệp Tử Mặc và thằng em ở xa tới. "Hai người chơi tiếp đi." Ngu Dao để bọn họ tiếp tục chơi game còn mình thì đi ngay vào bếp. Diệp Tử Mặc biết Ngu Dao thích tự nấu cơm một mình; còn Ngu Dật Thần sao không biết thói quen nấu cơm của chị mình chứ, thế nên cậu lại cùng Diệp Tử Mặc chơi game tiếp. Lúc Thạch Hâm về, Ngu Dao cũng vừa làm xong món cuối cùng. "Mau rửa tay ăn cơm!" "Dao Dao, đây chính là em cậu à?" Thạch Hâm cũng biết hôm nay Ngu Dật Thần tới. Nhìn thấy có cậu trai lạ mặt đang ngồi trong phòng khách, cô ấy liền biết là ai. "Đúng!" Ngu Dao đáp. "Ngu Dật Thần, đây là Thạch Hâm. Chào chị Thạch Hâm đi!" Cô giới thiệu bạn cùng phòng với Ngu Dật Thần. Ngu Dật Thần ngọt miệng, từ nhỏ đã như vậy. "Chị Thạch Hâm, quấy rầy chị rồi ạ!" "Không sao!" Bốn người vây quanh bàn ăn cùng ăn bữa cơm tối đơn giản. Diệp Tử Mặc biết Ngu Dật Thần tới, Ngu Dao sẽ muốn ở với em trai lâu lâu nên anh cũng không ngồi lâu. Cơm nước xong, chờ khi Ngu Dao không còn bận bịu nữa thì anh cũng về. "Chị, em cảm thấy anh Tử Mặc đối với chị thật sự không tệ." Ngu Dật Thần ngồi trên ghế sofa, hai chân gác trên bàn trà trước mặt, trong tay còn cầm một trái táo gặm. Ngu Dao bưng một khay trái cây ra, đánh vào chân Ngu Dật Thần một cái. "Ngồi đàng hoàng lại cho chị! Bỏ chân xuống!" Ngu Dật Thần nghe lời bỏ chân xuống, ngồi đàng hoàng. Hai chị em ngồi trong phòng khách ăn trái cây. Ngu Dao gọi Thạch Hâm ra ăn trái cây, Thạch Hâm bảo có việc, cứ ngồi trong phòng bận công chuyện, Ngu Dao cũng không quấy rầy cô ấy. Ngu Dao chỉ biết sau khi trở về từ buổi tiệc mời rượu kia, Thạch Hâm có gì đó thay đổi. Ngu Dao cũng bận rộn nên không để ý hỏi được. Ngu Dật Thần ăn trái cây xong thì thấy no. "Chị, em xuống dưới chạy hai vòng xong rồi về." Ngu Dao biết thói quen của cậu. "Nhớ chú ý an toàn, đi sớm rồi về." Nói xong cô cho cậu đi. Xuống lầu, Ngu Dật Thần liền gọi cho ông Ngu. "Bố, chị có bạn trai!" Ngu Dật Thần là tên nội gián điển hình. Lúc ăn trái cây, Ngu Dao còn dặn Ngu Dật Thần không được nói chuyện mình có bạn trai với người ở nhà, mà lúc này cậu đã lập tức bán đứng chị mình. Ông Ngu ở đầu dây bên kia nghe được liền rất hứng khởi, cứ hỏi thêm cho rõ vần đề. Ngu Dật Thần đem những gì mình biết kể hai năm rõ mười cho ông Ngu. "Ba, ba yên tâm đi. Bạn trai của chị tốt với chị lắm!" Cả buổi tối, Ngu Dật Thần luôn quan sát Diệp Tử Mặc. Tận trong lòng cậu cảm thấy Diệp Tử Mặc là ứng cử viên số một cho vị trí anh rể mình, không có số hai. "Được, vậy thì tốt!" Ở đầu dây bên kia, ông Ngu cao hứng gật đầu. Hai cha con nói chuyện điện thoại xong, Ngu Dật Thần ở dưới lầu chạy một vòng xong mới về. Ngu Dao đã dọn giường cho Ngu Dật Thần xong, sau đó mới lấy khăn tắm và bàn chải cho cậu. Ngu Dật Thần tắm xong đi ra thì đã là 11 giờ. "Đi ngủ sớm đi, ngày mai dẫn em ra ngoài chơi." Ngu Dao nhường phòng mình cho Ngu Dật Thần, mấy ngày này cô có thề chen chúc với Thạch Hâm, không có vấn đề gì cả. Nghe sẽ được đi chơi, Ngu Dật Thần sung sướng, nằm trên giường lăn lộn. "Chị, em nghe bạn em nói gần đây có quán bar Cám Dỗ đặc biệt đẳng cấp, chị dẫn em đi đi!" Mấy cậu trai tuổi như Ngu Dật Thần ao ước nhất là được vào bar, càng không cho đi thì chúng càng muốn đi, suy nghĩ rất đơn giản. Nghe Ngu Dật Thần nói muốn đếm Cám Dỗ, sắc mặt cô hơi gượng gùng. Chuyện cô đi làm ở bar, trong nhà không biết, vẫn nghĩ là cô đi làm bán thời gian, dạy kèm tại nhà. "Chị! Chị!" Thấy Ngu Dao không trả lời, Ngu Dật Thần liền gọi cô hai tiếng. Ngu Dao lấy lại tinh thần. "Để ngày mai rồi hãy nói." Nói xong liền đóng cửa phòng đi ra ngoài. ~ Hết chương 56 ~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]