Cô tới gần người đàn ông anh tuấn này chỉ vì uy hiếp một vài người dụng tâm kín đáo, nhưng muốn làm kẻ ác, sớm hay muộn vẫn sẽ xảy ra tình trạng cũ một lần nữa, hiện giờ cô chỉ hy vọng có thể mau chóng rời khỏi sa mạc. Chỉ có trở lại xã hội văn minh, có vài người mới có thể có nhân tính.
Vì thế ở trên con đường kế tiếp, Thẩm Tiêu bắt đầu đi theo xung quanh người đàn ông anh tuấn. Buổi tối nghỉ ngơi, cô cũng ngủ ở nơi cách xa anh một bước. Sẽ không quá dính lấy anh, nhưng được vây trong vòng lãnh địa của anh.
Mà bởi vì người đàn ông anh tuấn, tuy rằng tình cảnh của Thẩm Tiêu không có chuyển biến tốt đẹp, nhưng ít ra không trở nên kém đi.
Mặc dù người đàn ông vẫn luôn là biểu tình lười để ý đến Thẩm Tiêu, Thẩm Tiêu vẫn nhận ân tình của anh, ở trên đường nếu gặp cây thùa hoặc là hoa Ti Lan có thể thu lấy một lượng nước gì đó, đều sẽ chủ động tặng một nửa cho người đàn ông trước mặt. Thế nhưng người đàn ông luôn coi thường, cuối cùng những món "quà tạ ơn" đó lại lần nữa về trong bụng của cô.
Ba ngày sau, bọn họ đi ra cồn cát, vào một vùng sa mạc đá đầy đá vụn không thấy điểm cuối.
Sa mạc đá không giống cồn cát, cồn cát cao thấp thất thường, đi đường vô cùng cố sức. Sa mạc đá thì cực kỳ bằng phẳng, trông thấy tất cả đều là tảng đá vỡ đã phong hóa, mặt đất khô cằn xuất hiện từng vết rạn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-doi-khat-cau-sinh/948376/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.