Chương trước
Chương sau
Một số cây khoai môn bị bão quật đổ ban đầu vẫn ngoan cường sống sót, vậy mà Thẩm Tiêu và những người khác cũng thu được một giỏ khoai môn nhỏ. Cô chọn một phần nhỏ để giữ lại làm hạt giống, và một nửa còn lại cho mọi người dùng làm lương thực chính, phần còn lại thì Thẩm Tiêu dùng hết để hấp, cô lại mua thêm một phần thịt lợn khác rán ra mỡ lợn và làm món bánh khoai hồng môn nhân thịt cho mọi người.
Điểm tâm này là chiếc bánh lúc đầu vẽ cho mọi người, hôm nay làm ra rồi, cũng xem như là viên mãn.
Nhìn mọi người vui vẻ ăn xong, Thẩm Tiêu lau vụn bánh trên khóe môi cho Phương Phương, điềm đạm nói: “Tôi chuẩn bị đi rồi.”
Mọi người đều ngơ ngác: “Đột ngột như vậy sao?”
“Cô không tích lũy thêm tích phân sao?” Anh Tử hỏi. Tích phân cũng như át chủ bài bảo toàn sinh mệnh, cho đến bây giờ họ vẫn chần chừ chưa rời đi chính là muốn kiếm thêm nhiều tích phân.
“Bản đồ tiếp theo của tôi là đi sa mạc.” Thẩm Tiêu nói: “Sa mạc không bằng ở đây, có quá nhiều hạn chế.”
Đầu tiên, cô không thể nào mang quá nhiều đồ đạc được, điều quan trọng nhất khi sinh tồn ở sa mạc chính là thức ăn và nước uống, dựa vào sức khỏe thể chất của cô, mang vác nặng có hạn mức tối đa, mang quá nhiều đồ ngược lại sẽ là gánh nặng, cho nên mua nhiều cũng không có ý nghĩa.
Tiếp theo, những đạo cụ bảo toàn sinh mạng trong trung tâm mua sắm ảo rất đắt đỏ và dù ở trên đảo một trăm năm, cô không thể mua được. Những đạo cụ rẻ thì cô có thể mua được, nhưng hệ thống bản đồ chỉ cho phép mang theo ba đạo cụ bảo toàn sinh mạng. Nếu muốn vượt qua các giới hạn, trừ khi có đạo cụ cất giữ vật phẩm di động. Nhưng Thẩm Tiêu đã xem xét đạo cụ đó, và số tích phân tối thiểu bắt đầu từ mười vạn.
Đủ các nhân tố kết hợp lại, Thẩm Tiêu suy nghĩ rất lâu mới quyết định ra đi.
“Hơn nữa, vẫn còn một chuyện, tôi không biết các cô có nghĩ đến chưa. Những người như chúng ta sẽ trẻ mãi hay sao?” Thẩm Tiêu nhìn mọi người và nói.
Cô hỏi câu này làm mọi người sững người.

Quả thực họ chưa nghĩ đến vấn đề này, thậm chí là Dương Hoằng rời đi cũng chưa nghĩ đến.
“Thời gian sẽ để lại dấu vết trên người, cỏ sẽ héo, cây sẽ chết, chúng ta không hẳn là một ngoại lệ. Tuổi thọ của người chỉ có một trăm năm, nếu như chúng ta cũng sẽ già đi theo thời gian, thế cũng chính là nói, chúng ta phải kiểm đủ mười triệu tích phân trong năm 1980 tới. Đủ rồi thì sống, không đủ thì chết. Nghĩ như thế, thời gian của chúng ta dường như hơi gấp.” Cũng chính là vì nghĩ đến vấn đề này nên Thẩm Tiêu mới quyết định mau chóng đến bản đồ tiếp theo.
“Điều này chúng tôi chưa nghĩ đến thật……” Anh Tử lẩm bẩm nói: “Nói như vậy, chúng tôi cũng phải nhanh chóng chuẩn bị thôi.”
“Cảm ơn cô đã chia sẻ thông tin này cho bọn tôi.” Tiểu Vân chân thành cảm ơn Thẩm Tiêu.
“Tôi cũng rất biết ơn vì có thể gặp được mọi người, chúng ta có duyên gặp lại.” Thẩm Tiêu luyến tiếc tiến tới trước ôm bốn người họ, sau đó trong đầu đã quyết định rời đi.
Xung quanh chớp sáng, cô đã đến trong không gian ảo, trước mắt là màn hình điện tử của trung tâm mua sắm ảo.
Lúc trước Thẩm Tiêu đã thử nghiệm qua, cô muốn đi lại bình thường, tất cả đồ vật phải mang vác khoảng 30 cân. Nhưng như thế thì thể lực của cô sẽ tiêu hao rất nhanh, nghĩ đến khó khăn khi đi lại trên sa mạc, cộng thêm nước với thức ăn sẽ tiêu hao mỗi ngày, Thẩm Tiêu quyết định mua vật phẩm dựa trên hạn mức tối đa là 30 cân mang nặng.
Đầu tiên, cô cần một cái ba lô, trung tâm mua sắm ảo này bán với giá 80 tích phân, Thẩm Tiêu đào được một cái ba lô hàng qua tay cùng loại ở một cửa hàng, chỉ cần 30 tích phân. Tiếp theo là áo khoác mặc vào buổi tối để giữ ấm, với lựa chọn áo lông vũ và áo gió, Thẩm Tiêu đã chọn một chiếc áo khoác da chiếm diện tích nhỏ nhất và có thể chắn mưa chắn gió, và mất 20 tích phân.
Sau khi dùng mất 50 tích phân, Thẩm Tiêu lại tiêu thêm 150 tích phân để mua ba tấm bùa ngọc hộ mệnh, với các thuộc tính tàng hình, sét đánh và phá không. Mặt hàng này được mua từ một cửa hàng, cửa hàng này có lẽ mới mở được không lâu, đồ rất rẻ, tương tự như vậy, chất lượng cũng không ra làm sao, chỉ có thể dùng một lần, cũng chính là đồ dùng một lần.
Lúc mua đồ, Thẩm Tiêu có hỏi thăm chủ cửa hàng, điều kiện mở cửa hàng là gì, chủ cửa hàng chỉ là mơ hồ nói câu “Cơ duyên đến thì cô sẽ biết thôi”, nghe vậy Thẩm Tiêu chỉ có thể im lặng không hỏi nữa. Mua đồ xong thì đến một cửa hàng thực phẩm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.