Ngay lúc cô đang định tiếp tục ra bờ biển, có lẽ những người khác cũng không chịu được nữa, lục tục quay về. Cuối cùng, ngoại trừ Dương Hoằng, bốn người còn lại đều ôm thu hoạch của mình trở về sơn động.
Nhìn thấy trai ngọc của bọn họ, Thẩm Tiêu tạm thời không đi nữa. Cô muốn xem tỉ lệ ra ngọc của những người khác như thế nào.
Rất nhanh sau đó đáp án đã được công bố, trong năm người thì chỉ có Anh Tử và Tiểu Vân thu hoạch được ngọc trai.
Ngọc trai lấy được từ bên trong mấy con trai này không hề giống như trong truyện cổ tích, vừa mở ra là một viên ngọc trai to tròn óng ánh. Mà thường là mỗi con sẽ có từ vài viên đến mười mấy viên, nhưng phần lớn là không cùng phẩm cấp, mười con có thể mở ra được một viên to tròn là đã may mắn lắm rồi. Đương nhiên trung tâm mua sắm ảo cũng sẽ thu mua đống ngọc phẩm cấp không đều kia, chỉ là giá rất rẻ, một nắm nhỏ mới được 1 tích phân. Nhưng xét đến cùng thì tốt xấu gì cũng có thu hoạch, vẫn tốt hơn là không có gì nhiều.
“Xác suất thấp quá, muốn gom đủ 100 tích phân thì phải chờ đến lúc nào chứ.” Phương Minh Tuyết phàn nàn.
“Ít nhất là có không phải sao.” Phương Phương nói, “Đừng nhụt chí, chúng ta vẫn chưa tìm kiếm hết hòn đảo này mà, chắc chắn là mọi người đều sẽ có thu hoạch thôi.”
“Mượn lời chúc của cô.”
Sau khi ăn cơm xong, mọi người lại tự đi tìm kiếm. Đợi đến khi sắc trời tối dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-doi-khat-cau-sinh/948362/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.