Buổi tối hôm qua đi biển bắt hải sản không thu hoạch được nhiều, cũng may vận xui không tiếp tục cho đến hôm nay. Thẩm Tiêu và Anh Tử đi một vòng quanh đảo, trước sau phát hiện ra ba gốc khoai môn, còn phát hiện ra một cây hồng dại, thu hoạch nhiều hơn hôm qua, quả hồng ngọt, sau này sẽ là một trong những thứ cung cấp đường cho bọn họ.
Hai người quay về chỗ cắm trại, đang chuẩn bị đem tin tức tốt này nói cho mọi người thì nhìn thấy Tiểu Vân có chút rầu rĩ không vui.
“Sao thế?” Thẩm Tiêu hỏi cô ta.
Tiểu Vân lắc đầu: “Không có việc gì, hình như Phương Phương còn chưa trở về.”
Vừa dứt lời, bên kia Phương Phương đã cầm theo đồ đựng muối biển trở về, chẳng qua sắc mặt cô ta cũng có chút không đúng.
“Hai người sao thế?” Thẩm Tiêu uống một hớp nước.
“Không tìm được muối à?”
“Tìm được.” Phương Phương vội vàng đưa giỏ trúc cho cô, giống như không phải vì chuyện này mà sắc mặt không vui.
“Trên lỗ đá ở bãi ngầm, lúc thủy triều lên có nước biển đọng lại, chờ lúc thủy triều rút thì nước biển bị phơi khô, để lại một tầng muối, tuy số lượng không phải rất nhiều, nhưng mỗi ngày đều có thể đến đó lấy một ít.”
Thẩm Tiêu nhìn thoáng qua, bên trong quả thật có một tầng tinh thể màu nâu đen.
Loại muối biển không trải qua bất kỳ một quá trình gia công nào, cũng có thể ăn được, giống như người cổ đại cũng dùng cách này để tạo ra muối, chỉ là ăn nhiều sẽ không tốt, hiện tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-doi-khat-cau-sinh/948349/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.