Thẩm Tiêu không ngủ được, trăng sáng trên biển, nhìn thấy ánh trăng, cô đột nhiên có chút hiểu vì sao cổ nhân đều thích nhìn trăng nhớ nhà rồi. Vừa nhìn thấy thứ này, trong đầu cô bèn không nhịn được mà nhớ đến đủ loại thứ lúc còn sống.
Tiền của cô đều đặt ở trong Alipay và Wechat, mật mã thanh toán gì đó, cô đều viết trong sổ nhật ký, đến lúc đó cha mẹ tìm tới di vật của cô, chắc hẳn sẽ thấy được. Trong nhà còn có em trai và em gái, cha mẹ mất đi cô, mặc dù sẽ đau lòng, nhưng chắc sẽ không hoàn toàn ngã xuống, còn có thầy dạy, đột nhiên mất đi học trò yêu quý, hẳn sẽ đau lòng một thời gian…
Suy nghĩ hỗn loạn càng khiến Thẩm Tiêu không ngủ được, cô dứt khoát ngồi dậy khoanh tay trước ngực, sau khi ngồi dậy, lại nghe thấy giọng nói của Phương Phương: “Cô cũng không ngủ được à?”
Giọng nói của Phương Phương rất nhẹ, khi đó Thẩm Tiêu khẽ đáp ừ một tiếng, cô ta cũng nhẹ nhàng ngồi dậy: “Tôi cũng không ngủ được, vừa nhắm mắt lại là nghĩ ngay đến cha mẹ tôi, tôi là con gái duy nhất, tôi chết đi, cũng không biết về sau bọn họ phải làm sao bây giờ, hơn nữa, chắc hẳn thi thể của tôi rất khó coi, chỉ mong bọn họ không phải chịu cú sốc quá lớn.”
“Cô…” Thẩm Tiêu cố gắng tìm cách diễn tả uyển chuyển nhất: “Sao lại mất?”
“Bị người ta giết, lúc tôi học cấp ba, trong lớp có một bạn nam vẫn luôn theo đuổi tôi, mãi cho đến khi tôi vào công ty đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-doi-khat-cau-sinh/240344/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.