🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bộ Lương luyện chạy xong, chuẩn bị đi nhà tắm của trường học để tắm.
Nhà trường dốc sức tách sinh viên nghèo khó và sinh viên giàu có ra, ngay cả nhà tắm cũng xây hai cái. Trong nhà tắm của sinh viên giàu có bố trí tủ chứa đồ riêng biệt, Bộ Lương không có quay về ký túc xá, trực tiếp đi nhà tắm cầm lấy vật dụng tắm rửa, đi vào khu vực tắm.
Bên trái khu vực tắm là phòng tắm riêng xếp thành hàng, bên phải thì là bể tắm dùng đá cẩm thạch xây nên, dưới đáy bể tắm còn nạm từng viên một ngọc thạch, nghe nói tắm ở trong đó, vừa nghỉ ngơi vừa dưỡng nhan.
Mùa hạ nóng bức, thân thể của người rất dễ chảy mồ hôi, người đến tắm rất nhiều.
Nhiều nữ sinh đều đang tắm như vậy, mở nước nóng, hơi nước khiến khu tắm nóng nực vô cùng.
Bộ Lương đơn giản tắm rửa thân thể, cởi khăn tắm ra đi vào trong bể tắm. Trong bể tắm có đặt chỗ ngồi đá cẩm thạch, cô ngồi ở đó, chỉ cần để đầu lộ ra mặt nước, thoải mái mà nheo mắt lại.
Trò chơi lần này dường như đơn giản hơn rất nhiều so với trước đây.
Thực ra cô cũng như Dung Âm, đây là trò chơi lần thứ tư của cô.
Ba lần trò chơi cô từng trải qua đều là loại vật lý, có xác sống, có trốn giết, có ngày tận thế cầu sinh. Tuy rằng cô không thể đạt tới cấp S xuất sắc nhất, nhưng cũng đều lấy được đánh giá A, có được phần thưởng vượt ải không tồi, hai đạo cụ trước đó đều đã sử dụng qua trong trò chơi, còn chừa lại cái này.
Bộ Lương khẽ nhếch môi, tay ngâm ở trong nước nóng đang cầm một con dao.
Con dao đó nhìn từ bề ngoài, giống như là dao rựa cong Nepal, trên thân dao là hoa văn màu đỏ.
*dao Nepal: được gọi là Kukri hay khukuri là một loại dao rựa có nguồn gốc từ tiểu lục địa Ấn Độ, và có truyền thống gắn liền với những người Gurkhas nói tiếng Nepal của Nepal và Ấn Độ. Con dao có một vết lõm khác biệt trên lưỡi dao của nó.
Con dao này không chỉ có thể dùng để giết chết quái vật, còn có thể tạo thành tổn thương với linh hồn.
Tức là có thể chống đỡ quỷ hồn ở một mức độ nhất định.
Dựa theo kịch bản thông thường, phỏng chừng lần này chính là nữ sinh tên Triệu Tiểu Hoa đó là bị ép chết, cô ta ôm nỗi hận mà treo cổ tự sát, linh hồn bị nhốt ở phòng ngủ 444 không được siêu sinh.
Mà mấy nữ sinh bọn họ ở đây tìm đường chết, đã đánh thức cô ta.
Thân là bị bút tiên gọi đến, địa ngục cho phép cô ta triển khai sát hại người chơi.
Điều kiện vượt ải lần này, phỏng chừng chính là trước khi Triệu Tiểu Hoa giết chết người chơi, giết hết những người mà cô ta oán hận, tiêu tán oán khí của cô. Bút tiên biến mất, người chơi tự nhiên sẽ an toàn.
Trước sáng mai, chắc chắn sẽ có người chết.
Tối hôm đó, cô ở trong mộng bị phụ nữ rách miệng truy sát, dùng dao cắt khóe miệng bên trái của cô.
Cô ta đã từng làm khó cô, chắc hẳn sẽ không chọn công kích cô nữa.
Vậy đứa đáng thương xui xẻo sẽ là ai đây?
Ôn Nhã, ông bác trông cửa, hay là tiểu ca kỹ thuật kia?
Bất luận là ai, đợi đến sáng mai, thi thể thứ nhất xuất hiện, thì cô sẽ triển khai hành động.
Cách suy nghĩ của Dung Âm cô hiểu, tuy rằng tổng thể đã xác định được ba nữ sinh kia, cũng hoài nghi hai nam sinh kia có khả năng liên quan, nhưng dù sao thì cũng không có chứng cứ. Các người chơi bởi vì tội nghiệt mà sa ngã vào địa ngục, ở trong trò chơi, cho dù không thể trừ ác làm thiện, nhưng lạm sát vô tội vẫn là nên bớt làm thì hơn.
Miễn ngày nào đó bị địa ngục mời đi uống trà.
Dung Âm muốn tìm ra chân tướng, cô sẽ cố gắng giúp đỡ cô ấy.
Nhưng mà nếu trước ngày mai, cô vẫn không thể vượt ải...
Cô sẽ chính tay giết năm người đó.
Bộ Lương vẫn đang suy nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy đầu có chút nặng trĩu.
Không khí xung quanh vốn dĩ đã ẩm ướt mà oi bức, có loại cảm giác ngạt thở nhè nhẹ, bây giờ loại cảm giác thở không ra hơi này càng mãnh liệt hơn. Cô muốn mở to hai mắt nhìn sự vật xung quanh, nhưng lại phát hiện mí mắt căn bản không mở ra được.
Tiếng nước gợn bập bềnh truyền đến cách đó không xa, đó là tiếng người nào đó đi vào bể tắm, đang chậm rãi đi về hướng cô.
Một tiếng răng rắc khiến người khác sởn gai ốc vang lên trước mặt.
Không xong rồi!
Bộ Lương giơ tay lên, con dao xuất hiện từ trong mặt nước trong nháy mắt, quẹt ngang một cái.
Tiếng máu thịt xé rách truyền đến, sự ràng buộc trước mắt Bộ Lương cuối cùng cũng biến mất.
Cô mở mắt ra, trước mặt là khuôn mặt kinh ngạc của một nữ sinh.
Nữ sinh đó quấn khăn tắm, dường như vừa rồi muốn đi vào tắm. Một vết thương cắt ngang cực lớn trên miệng của cô, xuyên qua cả khuôn mặt của cô, máu hình thành đường máu vô cùng thô trên mặt của cô, sắc mặt cô trắng bệch ôm lấy mặt, phát ra tiếng thét chói tai.
Sao lại như thế này?
Tất cả nữ sinh trong khu tắm đều hoang mang mà chạy khỏi bể tắm, vừa thét vừa chạy ra cửa lớn, nhưng lại phát hiện cửa căn bản không mở được. Nữ sinh bị cắt ngang mặt còn đang thét khàn cả giọng, tiếng kêu giống như con dao tràn đầy máu, đâm xuyên qua lại lý trí và tinh thần của mọi người.
Bộ Lương nhíu mày đợi trong bể tắm, ngay lúc cô định đi ra từ trong bể tắm, nước trong bể tắm đều biến thành máu đỏ.
"Ha ha ha..."
Một tiếng cười khàn khàn khó nghe vang lên ở phía sau cô.
Bộ Lương quay đầu, phát hiện nữ sinh miệng bị xé rách kia đang thâm trầm mà nhìn cô, ngũ quan của cô ta chậm rãi vặn vẹo trước mặt cô, dần dần biến hóa thành tướng mạo của Triệu Tiểu Hoa.
Cô ta toét miệng ra cực lớn, từ trong họng móc ra một cây kéo.
Không giống với cô nhìn thấy ở tối hôm đó, cây kéo này không hề lớn vô cùng, nhưng lại càng thêm sắc bén.
Bộ Lương nhấc dao lên, nhân lúc phụ nữ rách miệng còn chưa hoàn toàn lấy cây dao ra, cô liền xông qua đó. Cô đâm một nhát vào cổ của phụ nữ rách miệng, điên cuồng nhấn cán dao mà đâm vào trong, thậm chí mũi dao còn đâm xuyên qua cổ của quỷ nữ.
Một dao chí mạng.
Bộ Lương đương nhiên biết sự việc không đơn giản như vậy.
Cô không chút nghĩ ngợi rút dao ra, đâm vào mắt của quỷ nữ.
Phụt, phụt.
Máu tươi bắn khắp nơi, sau khi xác định cô ta tạm thời mất đi năng lực hành động, tay chân của Bộ Lương đồng thời bò ra khỏi bể tắm, đi về phía cửa lớn của khu tắm. Cửa có rất nhiều nữ sinh chen chúc, nhìn thấy Bộ Lương mặt đầy máu xông qua đây, mặt của bọn họ nhất thời sợ đến trắng bệch.
"Cút ra ngay!"
Bộ Lương xô đám nữ sinh chỉ biết thét kia ra một bên, đi tới phía trước cửa đang đóng chặt.
Cánh cửa này bất luận là trong hay ngoài đều có thể mở khóa, Bộ Lương mím môi, tháo kẹp tóc ở trên tóc mái xuống, thử mở khóa.
Từ lúc đi học thì cô đã là thiếu nữ bất lương, không thích đọc sách, thích đánh nhau. Nhưng mà sự quan trọng của kỳ thi, phụ huynh của cô yêu cầu cô thi vài cái, nếu không thì sẽ không cho cô tiền sinh hoạt, vì vậy cô đã luyện thành kỹ năng mở khóa, thỉnh thoảng dùng để trộm đề thi.
Cô nhíu mày dùng kẹp tóc thăm dò bên trong, trán không ngừng chảy ra mồ hôi.
Nơi này thực sự là quá nóng rồi.
Nhanh lên, nhanh lên nữa.
Bộ Lương nôn nóng thúc giục trong lòng, cuối cùng, khóa cửa cũng đã mở ra.
Cô đứng thẳng người, vặn chốt cửa, ngay lúc này, cô ý thức được một chuyện.
Nữ sinh xung quanh đều không thấy rồi.
Không, không thể nói là không thấy rồi, mà là bọn họ đều không có phát ra tiếng động nữa.
Bộ Lương kinh hoàng mà xoay người lại, nhìn thấy vô số khuôn mặt tương tự.
Những khuôn mặt này đều là trắng bệch như người chết, phủ đầy tia máu màu xanh tím, khóe miệng bên phải bị xé rách đến mang tai, máu nhuộm đỏ cả váy.
Vô số Triệu Tiểu Hoa giơ cây kéo lên trước mặt cô, toét miệng cười.
"A a a a ---"
4h chiều, Dung Âm đang ngồi trên bàn tròn giữa phòng ngủ, cùng Ôn Nhã ăn đồ ngọt. Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào trong, soi sáng lên ngón tay của cô, phác hoạ ra một sợi tơ vàng.
Lúc này, Ngụy Hiên đang cùng Lăng Vũ ăn cơm ở nhà hàng tây.
Thời gian này ăn cơm tối dường như có chút sớm, nhưng mà cũng không ảnh hưởng gì, ánh đèn và nhạc piano của nhà hàng tây sẽ tạo ra cảm giác lãng mạn của đêm tối cho khách hàng.
"Sao đột nhiên lại nhớ đến hẹn tôi ăn cơm vậy."
Lăng Vũ chậm rãi cắt bít tết, nhìn thanh niên tuấn tú ở đối diện.
Thanh niên mặc áo sơ mi đen có thể khơi gợi lên dục vọng của cô nhất, cúc áo cài đến cổ áo, hầu kết tinh xảo thỉnh thoảng chuyển động lên xuống, cấm dục mà quyến rũ. Anh đang rũ mắt cắt bít tết trong dĩa, dĩa bít tết đó chỉ có ba phần chín, thịt bên trong đa phần vẫn là đỏ tươi, mang theo chút nước máu.
Thanh niên rũ mi mắt, bỏ vào trong miệng bít tết đã được cắt thành miếng nhỏ.
Nước máu dính vào môi mỏng của anh, nhất thời hơi thở xung quanh toàn thân đều trở nên ái muội lên.
Lăng Vũ lắc lư ly rượu chân cao, nhìn chằm chằm đôi mắt màu vàng nhạt xinh đẹp của Ngụy Hiên.
Ai cũng không nghĩ tới, Lăng Vũ cô thoạt nhìn như đóa hoa cao lãnh, ai cũng không hái được, nhưng dưới bề ngoài đó lại thích hẹn tình nhất, thậm chí ở thời cao trung bởi vì không làm bảo hộ tốt, mà đã phá thai.
Từ sau khi quen biết Ngụy Hiên, tình nhân của cô chưa từng đổi qua.
Cô yêu chết thể lực và tính ngông cuồng của anh.
Nhưng mà, dường như gần đây con sói hoang này đã có xu thế muốn thu tâm?
"Nói đi, cô muốn tôi trả lời như thế nào?"
Ngụy Hiên không lập tức trả lời, mà là hỏi Dung Âm ở trong đầu.
"Dựa theo suy nghĩ của anh là được."
Dung Âm uống một ngụm trà sữa, dùng ý niệm nói với anh.
Ngụy Hiên thông minh hơn trong dự tính của cô rất nhiều.
Từ ăn nói đối với nữ sinh, làm thế nào lái xe sang trọng, làm thế nào ăn đồ tây, không cần cô chỉ, anh đều có thể làm vô cùng tốt. Giống như bản thân anh vốn là thiếu gia của nhà giàu có, bị ngày tháng xa hoa đồi truỵ nuôi dưỡng đến phong lưu đa tình, gặp quen các loại hoa mỹ nhân.
Nhà hàng tây cao cấp sẽ dùng người phục vụ nước ngoài, lúc gọi món sẽ phải dùng đến tiếng anh, ngay cả vấn đề này, cũng được thanh niên giải quyết khéo léo.
Anh không có gấp gọi món, mà là để Lăng Vũ gọi trước. Đợi đến khi đối phương gọi hết tất cả món, anh mới khẽ nhếch môi, nhìn hướng cô, nói một câu lấy giống như cô ấy.
Không những tránh đi nhiều khẩu ngữ tiếng anh, còn mang theo chút ý tứ quyến rũ mập mờ.
Hơn nữa câu tiếng anh đó, nói vô cùng hay, giọng điệu quyến rũ vô cùng.
Nối với tơ nhện, Dung Âm có thể dùng góc nhìn thứ ba quan sát sự vật xung quanh Ngụy Hiên, thậm chí bao gồm cả bản thân anh. Lúc thanh niên lái xe đi nhà hàng, cô quả thực nhìn thấy anh khẽ nhíu mày qua, giống như là đang tìm kiếm gì đó ở trong não, cô cũng từng nghĩ qua anh là đang bổ túc gọi món bằng tiếng anh.
Không ngờ anh học nhanh như vậy.
Dung Âm nghiêng đầu.
Sói là động vật vô cùng thông minh.
Nói không chừng, Ngụy Hiên thật sự là siêu cấp thông minh, IQ cực cao.
"Bởi vì..."
Dường như tay của thanh niên bẩm sinh là nên phối hợp với loại ly rượu chân cao tinh xảo này, cảnh tượng nước rượu đỏ tươi được anh lắc lư trong tay đẹp vô cùng. Ngụy Hiên rũ mi mắt xuống, nhấp nhê mép ly đỏ tươi, giọng nói cũng như rượu đỏ này, mang theo ma lực khiến người khác say mê.
"Tôi có chút hoài niệm mùi vị của cô rồi."
Giọng nói trầm thấp, mang theo chút khàn khàn giống như là dục vọng đang đột kích đến.
Quyến rũ đến chân người mềm nhũn.
"Gần đây không phải là anh đã tìm được tình yêu trong lòng rồi sao?"
Lăng Vũ nhàn nhạt chế giễu nói: "Nghe nói anh rất bảo bối cô bạn gái nhỏ đó của anh, lại còn vì cô ta mà phá vỡ thói quen duy trì nửa tháng, lại còn ôm kiểu công chúa, anh còn vì cô ta mà cương cứng với Phương Thanh Diệu. Hôm qua cô ta đến chỗ tôi để tuyên bố chủ quyền, tôi cái gì cũng biết rồi."
Cô nói rồi, dao ăn không chút lưu tình mà cắt bít tết ra, lộ ra đỏ tươi trong đó: "Chẳng qua chỉ là nô tỳ rửa chân may mắn được sủng hạnh qua, còn thật sự xem mình là chính cung nương nương rồi."
"Cô gọi cô ấy là gì?"
Giọng nói trầm thấp lạnh như băng vang lên từ bàn đối diện, như băng vụn bị nổ tung.
Lăng Vũ bị sự trở mặt đột nhiên của anh dọa sợ.
Ngụy Hiên chưa từng tức giận như vậy.
Cô ngơ ngác nhìn đôi mắt vàng nhạt nguy hiểm kia, đột nhiên nhíu mày: "Ngụy Hiên, anh vì cô ta mà dám nói chuyện như vậy với tôi, anh đừng có quên, hai nhà chúng ta là chuẩn bị định hôn ước đấy, tôi mới là vợ tương lai của anh!"
Ngụy Hiên lạnh lùng nhìn cô, ngón tay cầm dao ăn cong chặt một cái.
Đây là biểu hiện khát vọng máu tanh của anh.
Dung Âm tự nhiên nhìn ra được sự khác thường của thanh niên, cô mím môi nói: "Ngụy Hiên, anh bình tĩnh chút."
"Cô ta mắng cô!"
"Cô ta giận rồi, thân là tình nhân, anh nên dỗ dành cô ta."
"Tôi không dỗ!"
"Không dỗ cũng không sao, anh trêu chọc cô ta, khiến cô ta tình nguyện tiếp tục trò chuyện với anh là được."
"Tôi không biết!"
"Con gái đều thích được khen, anh khen cô ta là được rồi."
"Được, tôi khen, tôi khen."
Ngụy Hiên hít thở sâu vài lần, đứng dậy.
Lăng Vũ vốn dĩ không có định thật sự đi, chỉ là muốn nhìn xem Ngụy Hiên có để ý cô không. Chắc hẳn anh là để ý cô, dù sao thì bọn họ xứng đôi như vậy, làm ăn của hai nhà bọn họ gần đây cũng có qua lại.
Quả nhiên, nhìn thấy cô tức giận, anh lập tức đứng dậy, đưa tay đặt lên gò má của cô.
Không đúng, không phải gò má.
Anh vuốt toàn bộ tóc mái trước trán cô lên.
Tóc của Lăng Vũ có chút thiếu sót, mép tóc của cô tương đối cao. Ở cổ đại, tóc trán cao được cho là có phúc khí, bây giờ thì không phải rồi, mép tóc quá cao chỉ khiến người ta cảm thấy xấu và kỳ lạ. Vì vậy kiểu tóc của cô dù thay đổi như thế nào, đều phải mang tóc mái.
Bây giờ toàn bộ tóc mái đều bị vuốt lên, thậm chí cô cũng có thể cảm nhận được gió thổi qua da đầu của cô.
"Cô gái."
Cô nhìn thấy thanh niên khẽ híp mắt lại, trong con mắt xinh đẹp tràn ra từng vệt sóng gợn.
"Trán của cô, thật đẹp đấy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.