Sau khi người phụ nữ rách miệng chạy trối chết, Dung Âm liền vén rèm giường lên.
Ôn Nhã và Bộ Lương hình như còn đang ngủ say, bọn họ vừa rồi náo động tĩnh lớn như vậy, đều không có ảnh hưởng giấc ngủ của bọn họ.
Dung Âm cầm lấy điện thoại, phía trên hiển thị Ngụy Hiên đã gọi hai cuộc đến.
Anh gặp phải phiền phức gì rồi sao?
Thanh niên không phải là kiểu tính cách thích cầu xin giúp đỡ hay là thích làm nũng, đêm khuya gọi cho cô, khẳng định là có chuyện gấp, Dung Âm tự động bỏ qua ghi chú là "chồng", nhấn gọi lại.
Điện thoại rất nhanh thì được nghe máy, đầu bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của thanh niên: "Hửm?"
"Bên kia của anh xảy ra chuyện gì?"
Phòng ngủ của nam sinh, bên cửa sổ của cửa thang lầu tầng một, Ngụy Hiên dựa vào tường, nghiêng đầu nhìn chằm chằm ánh trăng bên ngoài cửa sổ. Cây đường đao đã lấy ra khỏi vỏ, cùng với vỏ đao song song tựa vào trên vách tường bên cạnh anh. Phía dưới mũi đao, là camera giám sát bị anh linh hoạt chém xuống.
Nghe thấy giọng nói bình tĩnh của thiếu nữ trong điện thoại, chân mày nhíu chặt của Ngụy Hiên mới chậm rãi giản ra: "Cái gì mà bên tôi, rõ ràng là bên cô."
"Vừa rồi sói của tôi nói với tôi cô có nguy hiểm, nếu như cô không nghe điện thoại của tôi nữa, thì tôi sẽ tiến vào phòng ngủ nữ sinh xách cô ra, vừa rồi cô xảy ra chuyện gì rồi?"
"Sói của anh?"
Dung Âm rũ mắt nhìn chiếc nhẫn bạc kim trên ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-dia-nguc/1738434/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.