Nhưng Triệu Thủy Vô lại đẩy anh ra, “Bạch Cảnh Xuyên, không phải lúc nào bán thân cũng giải quyết được mọi chuyện.”
Anh nhìn cô xỏ dép đi sang chỗ khác ngồi, giữ khoảng cách với anh, “Em còn giận à?”
“Đương nhiên.” Cô quay ghế dựa, không muốn đối mặt với anh.
“Kể cả tôi xin lỗi cũng vô dụng?”
“Phải xem thành ý của anh đến đâu đã.” Cô đặt một chân lên ghế, lấy tay chạm vào nơi anh vừa chạm qua, nhưng cô chưa ý thức được mình đang làm gì, “Tóm lại là không phải xin lỗi như này. Chuyện anh làm còn ác liệt hơn Quý Chẩn rất nhiều. Tốt xấu gì em ấy còn làm trước mặt tôi, còn anh chỉ biết đứng sau dùng mưu hèn kế bẩn, lợi dụng Hạ Chương. Cũng không biết anh cho anh ta ăn bùa mê thuốc lú gì, bị bán còn giúp anh đếm tiền.”
“Có lẽ chỉ đơn giản là nhân cách tôi có sức hút?”
Ai rảnh ba hoa chích chòe với anh, Triệu Thủy Vô lừ mắt.
Anh biết điều, “Cũng tại mấy hôm nay em ghẻ lạnh tôi quá, khiến tôi có cảm giác bị đe dọa.”
“Anh mà cũng có cảm giác bị đe dọa?” Cô không tin, người luôn giữ mình trong tình yêu, sẽ chỉ đi gây cảm giác đe dọa cho người khác thôi.
“Trước kia không có, nhưng đối với em, không thể không có.”
Lại bắt đầu nói hươu nói vượn, cho dù Triệu Thủy Vô không mắc lừa cái này, cũng không thể ngăn cản anh thể hiện, “Nhưng anh như thế là đang ép tôi.”
“Em vẫn có quyền tự do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-den-do/3282015/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.