Triệu Thủy Vô vẫn nhớ mật khẩu khóa điện tử nhà Quý Chẩn, cô nhập thừ, thành công mở cửa. Không ngờ sau khi cô đi, mật khẩu vẫn không đổi, hai bố con nhà này tin tưởng cô thật.
Cô không thay giày, giày cao gót nện xuống sàn nghe côm cốp.
Quý Chẩn cuộn mình trong phòng sách, nghe thấy tiếng bước chân từ cửa bước lên cầu thang, có người đang gọi tên cậu, Triệu Thủy Vô nhớ rượu của Quý Quảng Thân đều được cất ở đây.
Cô mở cửa, quả nhiên, Quý Chẩn tay cầm chai rượu, thu mình trong góc, bên cạnh là chiếc điện thoại. Cậu say khướt, cả căn phòng nồng nặc mùi rượu. Cũng thay, ngoài điều này, cô không thấy có gì khủng khiếp nữa.
Triệu Thủy Vô ngồi xổm xuống trước mặt cậu, đỡ cậu dậy trước.
“Chị đến rồi…” Cậu bỗng cảm giác có người chạm vào mình, ngơ ngác nhìn cô, buông chai rượu ra, choàng tay qua cổ cô.
Triệu Thủy Vô đẩy vai Quý Chẩn, sợ giây tiếp theo cậu sẽ vùi vào ngực mình.
“Sao uống say thế?” Cô cố gắng kéo Quý Chẩn lên, nhưng cậu tuổi nhỏ, chứ cân nặng không nhỏ. Cô cố thử mấy lần, nhưng vẫn không thể kéo được anh bạn nhỏ mềm như vũng bùn này.
Quý Chẩn vẫn còn chút tỉnh táo, vịn tường loạng choạng đứng dậy: “Tôi tìm thấy chai rượu này ở phòng bố, bèn mở ra uống thử vài ngụm… Hức… Nó đốt cháy cổ họng tôi…”
“Toàn nói mấy câu vô nghĩa.” Triệu Thủy Vô đỡ cậu, hai người lảo đảo đi về phía phòng ngủ, mới ra khỏi phòng sách, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-den-do/3282008/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.