Chương trước
Chương sau
Trò chơi: Tình yêu bên trái hay là bên phải (11)

Chương 011: [Canh hai] Loạn thành một đoàn

Cùng lúc đó, quản gia Randy cũng nhìn sang, hai người đồng thời nhìn chằm chằm Tạ Tịch, đều là vẻ nhớ nhung khắc cốt ghi tâm do hồi lâu chưa gặp mặt.

Tạ Tịch như có gai sau lưng, nghẹn ở cổ họng, tự mình cảm nhận được thứ gọi là tuyệt cảnh đời người!

Mặc dù kẻ xấu xa không phải cậu, lời yêu không phải cậu nói, thuyền càng không phải cậu đạp, thế nhưng cậu không thể không đối mặt với tra khảo chí mạng từ lương tâm!

Đáp lại làm sao đây? Chọn lựa thế nào? Seyin Hall, cậu mau mau về đây thu dọn cục diện rối rắm của cậu đi!

Seyin không về được, anh họ của cậu ta - cậu Glinton anh dũng can đảm bước nhanh lên phía trước, che chở trước người Tạ Tịch.

Trong ánh mắt khát máu của vampire Aix đều là sự nguy hiểm: "Tránh ra."

Glinton không hề lay chuyển: "Tên vampire kia, đừng hòng làm hại em ấy!"

Lúc này, Gall cũng từ trong bóng tối đi ra, để lộ khuôn mặt tinh xảo tái nhợt không chút máu.

Aix liếc mắt nhìn cậu ta, đôi mắt đỏ tươi co rụt lại: "Ngươi còn sống."

Quả nhiên hắn ta là kẻ biến Gall thành vampire!

Gall không chút sợ hãi nào đối với vị "tiền nhiệm" này, thậm chí còn nhướng mày khiêu khích nói: "Cậu chủ là của tôi."

Một câu nói giống như quả ngư lôi nổ dưới biển sâu, ầm một tiếng đánh cho mặt biển vốn gợn sóng ngầm đảo lộn.

Sắc mặt quản gia Randy nặng nề, rét lạnh: "Gall, cậu cho rằng mặc quần áo của tôi là có thể thay thế tôi sao?"

Gừng càng già càng cay, lão quản gia (cũng không hẳn) dùng một câu khiến cho quản gia mới phát bực.



Gall siết chặt nắm đấm: "Tôi chính là tôi, cậu chủ phân biệt rõ ràng."

Quản gia Randy cười lạnh: "Thời điểm tôi còn ở đây sao không thấy cậu phách lối như vậy?"

Gall nói: "Tôi chỉ không muốn cậu chủ khó xử!"

Mùi thuốc súng giữa hai người càng ngày càng nồng nặc, vampire Aix lại thêm dầu vào lửa: "Hai tên hầu thân phận thấp hèn cũng muốn ở đây tranh giành Seyin bé bỏng với ta sao."

Randy quay đầu: "Thứ tà vật như ngươi càng không xứng tới gần cậu chủ của ta."

So ra Gall thật thảm thương, đã là kẻ hầu thấp hèn, còn trở thành tà vật, thật sự là hai tiễn xuyên tim. Người trẻ tuổi ấy mà, nói không lại liền đánh, chỉ thấy cậu ta rút bội kiếm bên hông, đâm thẳng về phía vampire gần đó.

Aix cũng không phải kẻ ăn chay, hai ngón tay hắn ta kẹp lấy trường kiếm của Gall, châm chọc nói: "Thằng nhãi con vắt mũi chưa sạch cũng dám ở trước mặt ta giương nanh múa vuốt."

Gall tức thì nóng giận, hai mắt biến thành đỏ tươi. Quản gia Randy cũng không bỏ qua cơ hội tốt bực này, hắn với Aix đánh nhau năm ngày sáu đêm, đều trong tình trạng kiệt sức, bây giờ Gall ra tay phân tán lực chú ý của Aix, hắn vừa dễ dàng mượn cơ hội giết chết tà vật cứ không ngừng quấy rầy cậu chủ!

Giác quan của Aix nhạy bén, nháy mắt đã nhận ra động cơ của hắn. Aix cười lạnh tránh đi, trở tay đâm một kiếm về phía Randy.

Randy gầm thét: "Gall, giữ hắn lại!"

Gall trước kia là một hầu gái nghe lời, Randy nói gì cậu ta nghe nấy, bây giờ có sức mạnh, còn ở chung một chỗ với cậu chủ yêu dấu lâu như vậy, làm gì còn chuyện nghe hắn. Gall nghĩ tới việc nhiều năm qua Randy đều ở bên hầu hạ cậu chủ, cậu ta liền ghen ghét đến nỗi muốn giết chết hắn.

"Đừng ra lệnh cho tôi!" Gall không những không kiềm chế vampire Aix, ngược lại còn quay đầu tập kích quản gia Randy.

Randy cấp tốc lui lại, châm chọc nói: "Tôi thế nhưng quên mất, cậu cũng là thứ tà vật không phải người không phải quỷ!"

Ba người đánh thành một đoàn.

Tạ Tịch: "..."

Cậu bỗng nhiên lĩnh ngộ một chân lý, bí ẩn cuối cùng của chân đạp n chiếc thuyền chính là im lặng không lên tiếng chờ bọn họ xâu xé lẫn nhau?

Haha, đứa chưa từng nói chuyện yêu đương như cậu căn bản không muốn biết thứ bí ẩn chó má này!

Thực lực của Aix và quản gia Randy đủ sức nghiền ép Gall, nhưng trước đó hắn tiêu hao quá nhiều sức lực, bây giờ hai mặt thụ địch, thật đúng là khó phân thắng bại.

Vẻ mặt Tạ Tịch phức tạp, từ đáy lòng kỳ vọng bọn họ đánh nhau ba mươi giờ, để cậu hoàn thành nhiệm vụ!

Glinton không có sức chiến đấu bỗng nhiên gây sự, anh ta nắm chặt tay Tạ Tịch, lo lắng nói: "Chúng ta chạy mau!"

Cơ hồ ngay tức khắc, ba người đánh thành một đoàn đồng thời dừng tay, ba cặp mắt đồng loạt quét tới, lạnh lùng nhìn bọn họ nắm tay nhau.

Tạ Tịch: "..." Anh họ bản lĩnh khác thì không có, năng lực tìm đường chết lại cao tột cùng.

"Đừng động vào em ấy." Aix ra tay trước, hắn ta tức sùi bọt mép, cấp tốc giương cung, một mũi tên bắn vụt qua.

Glinton chỉ là người bình thường, làm sao mà trốn được, nhưng dù vậy anh ta cũng không buông tay Tạ Tịch, ngược lại càng nắm chặt hơn.



Tạ Tịch cũng không cứu được anh ta, vốn cho rằng bốn đầu thuyền phải bị loại một chiếc, không ngờ Gall lại vung kiếm đón đỡ, cứu Glinton.

Vampire Aix nheo mắt lại: "Ngươi làm cái gì!"

Gall nói: "Hắn là tế phẩm, không thể giết hắn." Dứt lời ánh mắt cậu ta dừng lại trên bàn tay nắm chặt Tạ Tịch của Glinton.

Tạ Tịch thừa dịp tránh thoát, cách anh họ càng xa càng tốt.

Glinton đầy rẫy đau thương, môi mỏng giật giật, Tạ Tịch cũng không dám nói gì, cậu sợ mình nói nhiều một câu, Glinton sẽ bị đâm thành tổ ong vò vẽ.

Vampire Aix nhăn mi hỏi: "Tế phẩm?"

Trong lòng Tạ Tịch khẽ động, vampire không biết rõ tình huống, không biết có thể nhân cơ hội này tìm ra manh mối hay không.

Gall nhếch khóe môi, không chút khách khí châm chọc nói: "Ngay cả điều này mà ngươi cũng không biết?"

Aix bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía Tạ Tịch.

Tạ Tịch không thể phản bác: Tôi nói mình cũng không biết, anh có tin hay không?

Quản gia Randy lại đâm Gall một đao: "Cậu chẳng qua cũng chỉ là một tế phẩm thất bại."

Gall giận tím mặt.

Tạ Tịch không hiểu ra làm sao, đáng tiếc lại không dám hỏi. Trường hợp hôm nay, điều cậu có thể làm là im lặng như gà, nói gì cũng khiến cho mọi chuyện ngấp nghé bên bờ vỡ lở.

Aix muốn hỏi Tạ Tịch. Lúc này biến cố lại phát sinh.

Cửa ban đầu bị đánh vỡ, ánh đuốc bên ngoài càng chói mắt, giống như biển lửa di động, muốn đốt tòa thành cổ này tan thành tro bụi.

Lần này không có thì giờ trò chuyện.

Bên ngoài tiếng người huyên náo, tiếng vó ngựa, tiếng rống giận dữ, tiếng chinh phạt nối liền không dứt, rất nhanh dồn đến trước cửa.

Bọn họ cưỡi những con ngựa vạm vỡ, mặc trang phục của giáo hội, người dẫn đầu râu tóc bạc phơ, cầm trong tay một cuốn sách cổ cũ kỹ, vẻ mặt ông ta vốn đã có sự uy nghiêm, cặp mắt nhìn chằm chằm vỏn vẹn mấy người trong đại sảnh, trách mắng: "Mau chóng giao tên ma quỷ Seyin Hall ra đây!"

Glinton bước nhanh về phía trước: "Giáo chủ! Seyin đã thu tay rồi, em ấy sẽ không làm hại tới người vô tội nữa, xin ngài tha cho em ấy."

Kỵ sĩ đứng cạnh giáo chủ cảm thấy bọn họ người đông thế mạnh, trừng trị bốn năm người này là chuyện dễ như trở bàn tay, cho nên bộ dáng ông ta ngạo mạn, đâm ngọn giáo về phía Glinton.

Không cần Tạ Tịch mở miệng, Gall và Randy đã cứu Glinton.

Giáo chủ vẻ mặt trang nghiêm, bàn tay đặt trên cuốn sách cũ kỹ: "Seyin Hall u mê không chịu tỉnh ngộ, giết không tha!"

Ông ta vừa dứt lời, người bên ngoài giơ cao bó đuốc, hô hào hưởng ứng, thế trận này sợ là ít nhất cũng mấy nghìn người.

Tạ Tịch hiểu ra, đại khái đây chính là cửa ải cuối cùng, cậu có thể sống sót qua đêm nay hay không chính là mấu chốt nhiệm vụ.



Aix, Randy và Gall, ba kẻ đánh đến ta sống ngươi chết vào loại tình huống ngàn cân treo sợi tóc này lại có sự "đoàn kết" trước nay chưa từng có, bọn họ che chắn trước mặt Tạ Tịch, nói lời không khác nhau là mấy: "Đừng sợ, ai cũng không thể làm hại ngài (em)."

Tạ Tịch: "..." Tâm tình càng phức tạp hơn!

Ba bốn tiếng sau đó đối với một người sống dưới nền xã hội cộng hòa như Tạ Tịch mà nói có lực chấn động rất lớn.

Ba người khiêu chiến cả một quân đội, giết thành một biển máu. Aix và Gall đều có sức mạnh kinh người và khả năng tự lành cường đại, Randy thì có kiếm pháp tuyệt diệu và quỷ dị không giống với nhân loại. Bọn họ xông vào biển người, giống như lưỡi dao cắt miếng đậu hũ, dễ như trở bàn tay chém chiến sĩ loài người mặc áo giáp thành hai đoạn.

Tiếng kêu thảm thiết, tiếng kinh hô, còn có hơi thở máu tanh ngập trời, cơ hồ biến tòa thành này thành địa ngục nhân gian.

Cảnh tượng quá chân thực, Tạ Tịch nhìn đến trắng bệch mặt.

Lúc này, Glinton thê lương nói: "Không cách nào cứu vãn sao?"

Tạ Tịch nhìn về phía anh ta, bởi vì dạ dày cuồn cuộn mà không nói nổi nên lời.

Glinton nhìn cậu, trong mắt đều là áy náy: "Là anh không tốt, nếu như anh dẫn em rời đi sớm hơn, em sẽ không... Mà thôi, điều anh có thể làm cho em chỉ còn có vậy."

Anh ta cầm lấy tay Tạ Tịch, đặt bàn tay trắng nõn của cậu lên trái tim mình.

Tròng mắt Tạ Tịch co rút.

Glinton nhắm mắt lại: "Anh yêu em, nguyện hiến dâng hết thảy cho em."

Giọng nói của anh ta vừa dứt, máu tươi thấm ướt mặt đất giống như nhận được chỉ dẫn hội tụ thành sông, màu máu tươi mới vẽ ra một pháp trận tà ác.

Tạ Tịch đứng ở tâm pháp trận, mà tay cậu đang đâm xuyên qua trái tim Glinton.

Trong phút chốc, sắc đỏ phóng lên tận trời, một nguồn sức mạnh không cách nào hình dung được nhanh chóng phun trào trong cơ thể cậu.

(K: Còn hai chương nữa thôi là phải tạm biệt thế giới này và cậu chủ nhỏ của chúng ta. Thế giới đầu tiên đậm chất Hắc quản gia luôn, vừa edit vừa liên tưởng đến Ciel, Sebby với Undertaker =)),nên mình mới lấy ảnh từ HQG để minh họa cho loạt chương này (-ㅂ-)/ ♥ ♥ ♥)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.