Còn chỉ đành như thế hả???
Giọng điệu khó xử này... Tạ Tịch thực sự chỉ muốn đạp cho gã ta một phát lăn xuống giường: Thôi đừng miễn cưỡng nữa, ngủ trên sàn luôn đi!
Tam hoàng tử cố tỏ vẻ khó xử ngoài miệng, vui sướng trong mắt không quá rõ ràng, gã ta ôm Tạ Tịch, nói khẽ: "Ngủ đi."
Người Tạ Tịch ấm áp, còn thoải mái dễ chịu nữa nên cậu cũng không ghét bỏ, chẳng qua cố ý trêu đùa gã ta một chút: "Như vậy có được thật không?"
Tam hoàng tử liền giật mình, an ủi cậu: "Không sao đâu, sẽ không có ai biết."
Tạ Tịch nhỏ giọng nói: "Sẽ không bị người khác thấy thật chứ? Lỡ như cả hai chúng ta đều ngủ thiếp đi thì làm sao bây giờ?"
Tam hoàng tử nói: "Còn Soreful đang canh chừng bên ngoài mà."
Soreful chính là người hầu giỏi hí kịch của Tạ Tịch, trong hiện thực là phó tướng của Tam hoàng tử. Ngài phó tướng nếu biết hình tượng của hắn trong giấc mơ của cấp trên ra sao, chẳng biết có tiếp tục theo gã ta chinh chiến sa trường nữa hay không đây.
Tạ Tịch lại nói: "Mấy ngày nay tôi ngủ không ngon, hắn cũng không ngủ được, tôi thấy hắn cũng sắp trụ không nổi rồi." Ý là Soreful cũng ngủ thiếp đi thì làm sao bây giờ?
Tam hoàng tử tạm ngừng, an ủi cậu: "Không sao đâu, tôi sẽ không ngủ."
Tạ Tịch ngửa đầu nhìn gã ta: "Nhưng..."
Tam hoàng tử nói: "Ngài vì tôi mà không ngủ ngon giấc đã mấy ngày rồi, tôi vì ngài mà mất ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-dang-load/2495327/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.