Chương trước
Chương sau
Còn chỉ đành như thế hả???

Giọng điệu khó xử này... Tạ Tịch thực sự chỉ muốn đạp cho gã ta một phát lăn xuống giường: Thôi đừng miễn cưỡng nữa, ngủ trên sàn luôn đi!

Tam hoàng tử cố tỏ vẻ khó xử ngoài miệng, vui sướng trong mắt không quá rõ ràng, gã ta ôm Tạ Tịch, nói khẽ: "Ngủ đi."

Người Tạ Tịch ấm áp, còn thoải mái dễ chịu nữa nên cậu cũng không ghét bỏ, chẳng qua cố ý trêu đùa gã ta một chút: "Như vậy có được thật không?"

Tam hoàng tử liền giật mình, an ủi cậu: "Không sao đâu, sẽ không có ai biết."

Tạ Tịch nhỏ giọng nói: "Sẽ không bị người khác thấy thật chứ? Lỡ như cả hai chúng ta đều ngủ thiếp đi thì làm sao bây giờ?"

Tam hoàng tử nói: "Còn Soreful đang canh chừng bên ngoài mà."

Soreful chính là người hầu giỏi hí kịch của Tạ Tịch, trong hiện thực là phó tướng của Tam hoàng tử. Ngài phó tướng nếu biết hình tượng của hắn trong giấc mơ của cấp trên ra sao, chẳng biết có tiếp tục theo gã ta chinh chiến sa trường nữa hay không đây.

Tạ Tịch lại nói: "Mấy ngày nay tôi ngủ không ngon, hắn cũng không ngủ được, tôi thấy hắn cũng sắp trụ không nổi rồi." Ý là Soreful cũng ngủ thiếp đi thì làm sao bây giờ?

Tam hoàng tử tạm ngừng, an ủi cậu: "Không sao đâu, tôi sẽ không ngủ."

Tạ Tịch ngửa đầu nhìn gã ta: "Nhưng..."

Tam hoàng tử nói: "Ngài vì tôi mà không ngủ ngon giấc đã mấy ngày rồi, tôi vì ngài mà mất ngủ một đêm có sao chứ."

Tạ Tịch chỉ chờ câu nói này của gã ta, cậu nhỏ giọng nói: "Vất vả cho anh rồi."

"Không đâu." Tam hoàng tử đáp, "Vì ngài, dù phải làm bất cứ việc gì tôi cũng không cảm thấy vất vả."

Tạ Tịch hài lòng.

Chẳng qua rất nhanh Tạ Tịch đã kịp phản ứng – Gall không ngủ một đêm thì có sao chứ? Đây chính là giấc mơ của gã ta mà, gã ta có ngủ hay không thì khác nhau ở chỗ nào chứ? Căn bản không trêu chọc được gã ta!

Mà thôi, Tạ Tịch nghĩ lại, cậu đã trưởng thành rồi, đi so đo với một thằng nhóc thích nằm mơ làm gì chứ.

Một đêm này Tam hoàng tử chẳng làm chuyện gì ngoài việc cẩn thận ôm Tạ Tịch, vô cùng nghiêm túc dỗ cậu ngủ.

Bởi vậy có thể thấy được, Tam hoàng tử vẫn rất trong sáng, ôm người trong lòng ngủ mà không làm gì, khá chú trọng lễ nghi.

Cũng may gã ta không làm chuyện gì, nếu như chọc giận Tạ Tịch, độ thiện cảm mà Giang Tà nhờ vào sự ngốc nghếch của Tam hoàng tử vất vả lắm mới tăng lên -233 rất có thể sẽ tụt xuống -999.

Ngày thứ hai cũng trôi qua trong chớp mắt, Tạ Tịch nhìn thấy quầng thâm trên mắt Tam hoàng tử.

Rõ ràng mới thoáng một giây đồng hồ mà Tam hoàng tử đã vẽ mắt gấu trúc cho mình rồi, nằm mơ thôi mà cũng chuyên nghiệp như vậy, thực sự khiến người ta vô cùng bội phục.

Tam hoàng tử hỏi cậu: "Ngủ có ngon không?"

Tạ Tịch đáp: "Ngủ rất say và ngon giấc."

Tam hoàng tử lại hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái nữa không?"

Tạ Tịch không dám chắc gã ta muốn cậu đáp có hay không, chỉ có thể lập lờ nước đôi: "Tốt hơn nhiều lắm."



Tam hoàng tử thở phào một hơi: "Vậy là tốt rồi."

Gã ta rời giường, vừa mới cử động chân mày đã nhíu chặt lại.

Tạ Tịch vỡ lẽ: "Chân anh tê à?"

Tam hoàng tử lắc đầu bảo: "Không sao đâu."

Chân kia lại không chịu cử động, chẳng giống bị tê mà giống bị gãy mất luôn!

Ý gì đây? Tạ Tịch phỏng đoán hỏi: "Tôi xoa bóp cho anh một lát nhé?"

Tam hoàng tử vội vàng nói: "Không sao không sao, chốc nữa là ổn." Chân "bị gãy" lặng lẽ dịch lại gần Tạ Tịch.

Tạ Tịch: "..." Nói chuyện thẳng thắn khó vậy hả! Mơ thôi mà còn thích quanh co lòng vòng!

Tạ Tịch nói: "Tối hôm qua anh sợ đánh thức tôi cho nên nằm yên không nhúc nhích đúng không? Hồi trước tôi cũng từng bị tê chân, xoa bóp một lát sẽ nhanh khỏi thôi."

Dứt lại cậu liền chạm vào chân gã ta.

Tam hoàng tử ngoài miệng nói: "Mấy việc nhỏ nhặt này không cần phiền đến điện hạ đâu." Thế nhưng chân lại dịch tới thêm một tí.

Thực sự không cần thì anh đừng có xích chân lại gần nữa!

Tạ Tịch buồn cười, cẩn thận giúp gã ta lưu thông máu.

Chân tê được xoa bóp, cảm giác đó thực mất hồn, người bình thường đều phải rên ra tiếng.

Tam hoàng tử rắn rỏi kiên cường, dĩ nhiên cũng có thể gã ta căn bản không cảm thấy tê tê dại dại thật, dù sao gã ta không rên một tiếng, vững vàng như thể thứ đang được xoa bóp chỉ là một đôi chân giả.

Chân gã ta thon dài lại rắn chắc, nhất là phần bắp chân, cơ bắp rõ ràng, vô cùng cứng rắn, bàn tay Tạ Tịch đều đau xót.

"Khá hơn chút nào không?" Tạ Tịch hỏi gã ta.

Tam hoàng tử đáp: "Không cần xoa bóp nữa, tôi có thể xuống giường." Nói rồi gã ta đặt chân xuống, làm bộ muốn đứng lên, kết quả trợn mắt há hốc mồm, vầng trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

Tạ Tịch: "..." Người anh em à, đây chắc chắn không phải chân thật của anh mà là chân giả đó!

Sau khi Tam hoàng tử "nếm thử" thất bại, gã ta chán chường nói: "Điện hạ đừng bận tâm, chờ chốc nữa là ổn."

Tạ Tịch sao có thể không rõ chứ? Gã ta còn muốn được xoa bóp chân chứ còn gì.

Được thôi, nể mặt mũi tiến độ nhiệm vụ thấm thoát tăng lên 16%, cậu sẽ xoa bóp tiếp cho gã ta.

Tạ Tịch cúi đầu dùng sức, rất vất vả xoa bóp cho gã ta.

Tam hoàng tử mặc một chiếc quần rất trơn, Tạ Tịch chung quy không dùng sức được, cậu không nghĩ nhiều liền nói: "Anh kéo ống quần lên giúp tôi, trơn quá."

Tròng mắt Tam hoàng tử co rụt lại, lỗ tai cứ thế đỏ ửng lên.

Tạ Tịch kéo ống quần gã ta lên, bàn tay mang theo hơi lạnh đặt lên bắp chân gã ta...

Tam hoàng tử "gãy chân" nhảy cẫng lên, khỏi bệnh!

Tạ Tịch: "???"

Tam hoàng tử bước vội xuống giường, làm gì còn dáng vẻ tê chân nữa chứ, gã ta dịu giọng nói: "Tôi không sao!"

Tạ Tịch bó tay cuốn chiếu, chớp chớp mắt hỏi: "Không sao thật hả?" Vừa nãy không phải mới cử động một tí trán đã đổ mồ hôi lạnh sao? Cậu còn chưa xoa bóp thật tốt đâu, sao gã ta đã chạy rồi?

Tam hoàng tử nói: "Tôi, đi rửa mặt, điện hạ thay quần áo trước đi!"

Gã ta xoay người ra ngoài, vỗ nước lên mặt, trong đầu tràn ngập hình ảnh vừa rồi.

Colin ngồi bên cạnh gã ta, sườn mặt trơn mịn, cần cổ trắng nõn, ánh mắt chăm chú và những ngón tay nhỏ thon dài... Gã ta sợ ngón tay thon dài mịn màng của cậu lúc chạm lên phần chân thô ráp kia sẽ tan ra như đậu hũ non.

Nghĩ như vậy, trong lòng Gall lại nóng tưng bừng, gã ta chỉ muốn dội thẳng một thùng nước lạnh từ trên đầu xuống!

Tạ Tịch hoàn toàn không biết gã ta trúng gió gì, chẳng qua rốt cuộc cũng được xuống giường, bàn tay cậu có hơi ê ẩm.

Thay quần áo xong, Tam hoàng tử bình tĩnh và tỉnh táo nói: "Điện hạ, tôi đi về trước đây."

Tạ Tịch thuận miệng nói: "Ở lại ăn sáng đã rồi đi."

Tam hoàng tử nói: "Lỡ như có người tới..."



Không cần Tạ Tịch mở miệng, anh bạn người hầu đã lập tức gào lên: "Ngài Gall ơi, điện hạ của chúng nô tài vất vả lắm mới lên chút tinh thần, ngài cứ ăn sáng với điện hạ đi, ngài đi rồi điện hạ chắc chắn lại ăn không ngon miệng!"

Tạ Tịch vốn có thể ăn ba quả trăng non, nghe người hầu gào lên như thế, cả nửa quả cậu cũng nuốt không trôi.

Tam hoàng tử lại bắt đầu kiếm chuyện.

Tạ Tịch chỉ có thể mở miệng nói: "Thời điểm ăn sáng sẽ không có người đến, anh ăn cùng đã rồi hẵng về."

Tam hoàng tử đáp: "Nếu đây là nguyện vọng của điện hạ, vậy tôi sẽ không làm trái."

Tạ Tịch: Nguyện vọng của tôi ấy hả? Trong giấc mơ của anh tôi có tư cách có nguyện vọng hả?

Ăn sáng xong, Tam hoàng tử rốt cuộc cũng phải đi, gã ta căn dặn Tạ Tịch: "Xin điện hạ nhất định phải ăn cơm ngon miệng, ngủ thật ngon giấc."

Tạ Tịch gật đầu đồng ý, thầm nghĩ chuyện sẽ không đơn giản như thế.

Vừa nghĩ đến, Tam hoàng tử rời đi thật, gã ta lại nói với cậu: "Mấy ngày tới điện hạ nhớ chú ý thêm, tôi lo lắng con rồng hung ác kia sẽ không bỏ qua cho ngài dễ dàng như vậy."

Tạ Tịch nói: "Tôi sẽ không rời khỏi hoàng cung, ác long cũng không dám xông tới."

Tam hoàng tử lo lắng nói: "Hi vọng là như thế."

Lúc sắp rời đi, Tam hoàng tử lại nhìn Tạ Tịch thêm mấy lần.

Tạ Tịch không bắt cùng tần số với gã ta nên cũng không dám chắc gã ta còn muốn làm gì.

Cũng may cậu còn có người hầu "biết tuốt" này, chỉ thấy hắn buồn bã nói: "Ngài Gall ơi, nếu ngài có thời gian xin hãy trộm đến thăm điện hạ của chúng nô tài, điện hạ thẹn thùng không nói gì nhưng ngài vừa đi điện hạ nhất định sẽ khổ sở đến thở ngắn than dài."

Tạ Tịch: "..." Cậu không thẹn thùng, nhưng không nói nên lời là thật!

Tam hoàng tử nghe được lời muốn nghe, lông được vuốt, gã ta nhẹ giọng nói với Tạ Tịch: "Xin điện hạ yên tâm, tôi sẽ nghĩ biện pháp đến thăm ngài."

Tạ Tịch sợ cậu vừa mở miệng sẽ hỏng việc nên đành miễn cưỡng duy trì nụ cười xấu hổ nhưng vẫn giữ phép lịch sự.

May mà Tam hoàng tử không phân rõ giữa cười chân thành và cười giả tạo, nhìn cậu nở nụ cười thôi cũng cảm thấy lồng ngực ngọt ngào rồi, cực kỳ dễ dụ...

Tam hoàng tử vừa đi, thời gian của Tạ Tịch liền trôi qua vèo vèo, chớp mắt đã đến trưa.

Người hầu thúc giục cậu: "Điện hạ, ngài nên ăn cơm thôi."

Tạ Tịch vừa mới ăn sáng xong một giây trước, giờ có quỷ mới ăn thêm được nữa.

Người hầu lại than thở: "Quả nhiên ngài Gall vừa đi điện hạ lại không ăn cơm."

Tạ Tịch: "..." Cậu đã đoán tên này sẽ nói như vậy mà.

Người hầu nói: "Điện hạ không thương tiếc mình, ngài Gall mà biết sẽ đau lòng lắm."

Tạ Tịch thành khẩn nói: "Ta không đói bụng." Cậu thực sự không đói, no vô cùng.

Người hầu cất giọng u oán: "Cảm tình say đắm của điện hạ khiến trời đất cũng phải cảm động, may mà ngài Gall cũng chân thành như thế, hai ngài thực sự là..."

Hắn lại bắt đầu ngâm nga, Tạ Tịch vô cùng hoài nghi Tam hoàng tử đã xem không ít danh tác của Shakespeare, giọng điệu này quá Shakespeare!

"Nếu điện hạ đã không muốn dùng cơm," Người hầu nói, "Vậy điện hạ ra vườn hoa giải sầu một chút nhé?"

Tạ Tịch từ chối cho ý kiến, phỏng chừng giấc mơ này còn chưa kết thức, kế tiếp còn có tình tiết gì đó.

Hai người tới vườn hoa, vừa ngồi xuống mái đình nhỏ, người hầu tinh mắt lên tiếng: "Điện hạ, là ngài Gall!"

Tạ Tịch có hơi buồn bực. Mới tách ra mấy phút đã trở lại rồi?

Người hầu nói: "Ngài Gall khẳng định không yên lòng nên mới quay lại xem điện hạ."

Tạ Tịch đi theo hắn, nghĩ xem lần này Tam hoàng tử lại muốn làm gì.

Ai ngờ cậu vừa tới gần, còn chưa cất tiếng mà "Gall" tà mị trước mắt đã cười một tiếng, khẽ thì thầm: "Lần này không ai có thể cứu ngươi."

Tạ Tịch: "..."

Giọng nói này là của Nhị hoàng tử, điệu cười quả thực tà mị, mịa nó, tà mị đến độ cậu ê hết cả răng rồi.

Tam hoàng tử, anh nghĩ về anh trai mình như vậy, anh trai anh có biết không!

Người hầu kêu to: "Aaa, là ác long, ác long giả thành ngài Gall xông vào vương cung!"



Tạ Tịch đã bị ác long tóm lấy, bay lên không trung.

Dũng sĩ Gall không ở đây, đám binh lính trong vương cung giống y như củ cải thối, ác long cánh khẽ vỗ, bọn họ loạng choạng ngã nhào một mảnh.

Tạ Tịch bị gió thổi lạnh buốt cả óc, lại hơi hoài niệm thế giới dưới đáy biển.

Phỏng chừng Tam hoàng tử không hiểu rõ đất liền lắm, kiến thức về gió khá nửa vời, cho nên đất liền trong giấc mơ này rất quỷ dị. Mặt đất không có gió nhưng bay lên giữa không trung gió lại thổi to vô cùng, cũng chẳng biết Tam hoàng tử có hiểu lầm gì với đất liền nữa!

Ác long điên cuồng tấn công vương cung, cực kỳ hống hách ngoạm Tạ Tịch bay mất.

Tạ Tịch thực sự bị gió thổi đến khó chịu, hôn mê trong giấc mơ của Tam hoàng tử.

Chờ đến lúc tỉnh lại, cậu phát hiện mình đang ở trong một hang động tối om, nơi này âm u ẩm thấp, chỉ có một khoảng sáng vàng rực rỡ.

Chậc, cậu đã bị ác long bắt đi rồi sao...

Tam hoàng tử nghiện làm anh hùng rồi à, cứu một lần không đủ còn muốn chơi thêm lần hai.

Tạ Tịch vừa ngồi xuống liền nhìn thấy Nhị hoàng tử ngồi trên một đống vàng bạc châu báu.

Nhị hoàng tử này "rất sống động", điệu cười tựa không cười kia giống trong hiện thực y như đúc.

Tạ Tịch thưởng thức, lại vẫn có thể hiểu được.

Trong mắt lão Tam, lão Nhị chẳng phải là một con rồng hung ác chiếm vô số tài sản to lớn nhưng vẫn vắt cổ chày ra nước sao, thật là câm nín!

Nhị hoàng tử nói: "Ta đã để lại tin cho cha ngươi rồi, muốn cứu ngươi trở về phải dâng tất cả vàng bạc châu báu trong vương cung cho ta!"

Tạ Tịch đã hiểu, đây chính là tình tiết bắt cóc tống tiền.

Tạ Tịch mặc kệ con rồng giả này, chờ Tam hoàng tử đến cứu cậu.

Ai ngờ đất diễn của con rồng giả này rất nhiều, Nhị hoàng tử nói: "Cách xa vàng của ta ra, nếu dám chạm vào ta sẽ chặt tay ngươi!"

Tạ Tịch: "..." Đồ thần kinh.

Một lát sau Nhị hoàng tử lại nói: "Châu báu trên người ngươi cũng là của ta," Dứt lời gã cạy khuy cài trên thắt lưng của cậu thậm chí là cục vàng nhỏ khảm trên giày ra.

Tạ Tịch: "..." Ôi đồ thần kinh!

Lại không biết qua bao lâu, Nhị hoàng tử ném cho cậu hai quả trăng non: "Ngươi chỉ có thể ăn thứ này, không ăn liền bị bỏ đói."

Tạ Tịch liếc nhìn hai quả trăng non, vỡ lẽ.

Chả trách lời thoại của Nhị hoàng tử nhiều như vậy... Ngay cả trong mơ mà Tam hoàng tử cũng không quên bôi nhọ anh ruột mình!

Tham tiền, keo kiệt, tính toán chi li, chỉ mời người ta ăn hai quả trăng non...

Ừm, đây quả thực là Nhị hoàng tử trong mắt Tam hoàng tử.

- ---— ♥• •♥ —----
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.