Chương trước
Chương sau
Tam hoàng tử tức giận nói: "Các người đang làm gì!"

Tạ Tịch bị giật mình, cậu đâu có đoán được lão Tam sẽ đột nhiên xuất hiện!

Đây không phải là giấc mơ của Nhị hoàng tử hay sao? Lão Nhị, sao anh phải mơ tới tình cảnh như vậy, mơ thôi mà, còn muốn tự gây khó dễ cho mình à?

Biểu hiện khiếp sợ của Tạ Tịch vô cùng ăn khớp với hình tượng tên đàn ông cặn bã mới bị bắt gian tại trận, màn bắt gian này còn hơi tàn nhẫn, cậu đang cùng "chị dâu" làm...

Khoan đã, cậu và lão Tam đã ly hôn rồi mà, gã ta còn muốn bắt gian cái quỷ gì!

Thiết lập của Tam hoàng tử trong mơ là vô cùng ngang ngược, không chịu nói lý, cho nên gã ta bùng nổ: "Được lắm, vừa mới ly hôn với tôi đã tìm được người mới ha? Còn là anh ruột của tôi nữa chứ?"

Gã ta đột nhiên xuất hiện, Nhị hoàng tử cũng ngây ngẩn cả người, một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Tạ Tịch cực kỳ không vừa mắt dáng vẻ khiếp sợ kia của gã, khiếp sợ cái quái gì chứ, đây không phải đều do gã mơ hết à!

Tam hoàng tử giận điên lên: "Anh hai, anh có biết cậu ấy là ai không? Anh có biết cậu ấy là bạn đời của em hay không! Anh có biết em và cậu ấy mới đi tuần trăng mật về không hả! Ngay cả em dâu của mình anh cũng xuống tay sao, con mẹ nó anh có còn là con người hay không!" Nói xong câu cuối cùng, giọng gã cũng khàn đi và gần như mất tiếng.

Nhị hoàng tử tỉnh táo lại, trong mắt tràn ngập áy náy, gã nói: "Không phải... Giữa anh và em ấy không như em nghĩ đâu..."

"Không phải?" Tam hoàng tử không lựa lời đã gắt lên: "Hai người cũng ở cùng nhau rồi, còn mẹ nó không phải như tôi nghĩ hả? Hai người còn muốn như thế nào nữa, ha, chẳng nhẽ còn muốn để tôi thấy anh làm cậu ta, lại coi các người..."

Nhị hoàng tử nghe không nổi nữa: "Im ngay!"

Tam hoàng tử càng nổi giận: "Anh còn có mặt mũi kêu tôi im đi à? Anh còn là anh trai tôi hả? Anh biết tôi yêu cậu ấy nhiều như thế nào không? Anh có biết vì được ở bên cậu ấy tôi đã từ bỏ bao nhiêu thứ không? Vậy mà anh... Vậy mà..."

Nhị hoàng tử thế mà còn tỏ ra đuối lý, gã nói: "Gall, chỉ là hiểu lầm thôi, giữa anh và em ấy không có gì cả."

Tam hoàng tử hiển nhiên đã mất đi lý trí, gã ta quay đầu nhìn Tạ Tịch, yêu càng nhiều hận càng sâu, lời nói càng ngày càng tồi tệ: "Khó trách cậu lại chọc tôi tức giận, khó trách cậu luôn chê tôi cái nọ chê tôi cái kia, khó trách chuyện gì cậu cũng làm trái ý tôi, cậu đã có chủ ý từ trước rồi đúng không? Cậu lại đi dụ dỗ anh trai tôi!"

Tạ Tịch: "..." Mịa nó, thật không biết nên đánh chết tên nào!

Lão Tam lại bồi thêm một câu: "Cái thứ không biết xấu hổ nhà cậu..."

Gã ta còn chưa kịp mắng, Nhị hoàng tử đã vung tay lên, đánh cho gã ta một cú lệch mặt.

Sắc mặt Nhị hoàng tử rét lạnh: "Đủ rồi."

Tam hoàng tử bưng mặt, khiếp sợ nói: "Anh đánh em, anh thế mà đánh em."

Đôi mắt Nhị hoàng tử lóe lên, hình như có hơi hối hận, nhưng lời nói ra lại rất kiên định: "Em không quý trọng em ấy thì thôi nhưng không được tổn thương em ấy."

Tam hoàng tử sửng sốt một hồi lâu, giận quá hóa cười: "Anh còn bảo hai người không có gì à, anh còn nói tất cả chỉ là hiểu lầm... Được, được lắm... Các người được lắm!" Bốn chữ cuối cùng nghiến răng nghiến lợi mà nói, gã ta rống xong cũng dứt khoát đẩy cửa rời đi.

Gã ta vừa đi, trong phòng nháy mắt chìm vào một khoảng chết lặng.

Tạ Tịch hoàn toàn không có kinh nghiệm trên phương diện này, không biết phải làm sao bây giờ. Thế nhưng Aix rất nhập diễn, dáng vẻ hồn bay phách lạc.

Nếu đây không phải là một giấc mơ thì Tạ Tịch hơi đau lòng cho gã thật.

Rất ngược, coi trọng chồng trước của em trai mình, còn bị em trai bắt được, tương lai thật mờ mịt không ánh sáng.

Chọn theo đuổi? Sẽ mất đi người em thân nhất.



Chọn từ bỏ? Lại day dứt tận tâm can.

Tiếc rằng đây chỉ là một giấc mơ, hơn nữa còn là giấc mơ của chính gã.

Điều này khiến cho người ta đau lòng không nổi.

Trời hành còn có đường sống, tự mình hành mình... thành thật tự chịu đi!

Tạ Tịch nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc cũng có đầu mối, cậu đứng lên nói: "Những ngày qua làm phiền anh rồi, em, em sẽ tìm chỗ ở mới, không quấy rầy anh nữa."

Cậu làm bộ muốn rời đi, hẳn không có vấn đề gì đâu nhỉ? Hai anh em cãi nhau thành như vậy mà cậu còn ở lỳ đây thì kỳ quái quá. Dĩ nhiên cậu cảm thấy mình sẽ không đi được.

Aix gấp gáp nói: "Đừng..."

Tạ Tịch cúi đầu đứng trước mặt gã.

Aix nhíu chặt lông mày, âm điệu rất thấp, cảm xúc phức tạp đạt đến cực điểm: "... Em đừng đi."

Tạ Tịch đứng yên tại chỗ, cũng không dám ngẩng đầu nhìn gã.

Aix ngập ngừng, rốt cuộc cũng tìm ra một lý do tạm chấp nhận được: "Cũng đã muộn rồi, em cứ ở lại trước đã."

Tạ Tịch không biết mình có thể đi đâu nên gật đầu đồng ý.

Cách thời gian đi ngủ còn khá sớm nhưng đã xảy ra chuyện lúng túng như vậy, Tạ Tịch cố ý tránh đi, về phòng cho khách. Trước khi cậu đóng cửa, Aix nhỏ giọng nói: "Những lời Gall nói em đừng để trong lòng."

Tạ Tịch liếc nhìn tiến độ màu tím 15%, trong lòng nắm chắc, muốn nói lại thôi: "Aix..."

Aix nhìn sang chỗ khác, không nói gì.

Tạ Tịch hơi dừng lại, cuối cùng vẫn xoay người trở về phòng.

Nhìn dáng vẻ của hai người họ...

Bánh Bao Xá Xíu lau nước mắt: "Hai người yêu nhau nhưng không có cách nào vượt qua vực sâu khoảng cách."

Tạ Tịch mặt không cảm xúc: "Yêu nhau?"

Bánh Bao Xá Xíu nói: "Aix yêu Colin, Colin cũng yêu thích Aix, đáng tiếc giữa bọn họ lại có Gall..."

Tạ Tịch vỗ xuống đầu mèo nhỏ một cái: "Mày cũng hiểu được nhiều thật đấy."

Bánh Bao Xá Xíu hiểu không ít thật: "Chờ Aix không nhịn được nữa có phải sẽ đẩy ngã ba không?"

Tạ Tịch: "..."

Xem ra cậu phải dành thời gian tẩy sạch cho con mèo này mới được, nhất là phải gột sạch cái đầu nhỏ của nó, bên trong toàn suy nghĩ đen tối gì không!

Hơn nửa đêm, cửa phòng Tạ Tịch vang lên, giọng nói trầm thấp của Aix truyền vào: "Em cứ yên tâm ở lại, đừng dằn vặt mình, anh đổi lại khóa vân tay cửa chính rồi, ngoại trừ hai chúng ta ai cũng không vào được nữa."

Tạ Tịch cân nhắc một hồi, không có lên tiếng.

Aix lại khẽ nói: "Xin lỗi..."

Câu xin lỗi này có ý gì? Tạ Tịch không dám chắc.

Ngày hôm sau, Tạ Tịch không nhắc lại chuyện rời đi, cậu suy đi nghĩ lại, cảm thấy như vậy cũng tốt. Dựa theo logic của giấc mơ, cậu và Aix đều nảy sinh tình cảm với nhau rồi, lý trí bảo cậu nên đi, nhưng trên tình cảm lại không lỡ đi mới là thiết lập phù hợp.

Quả nhiên, tiến độ màu tím tăng lên 15.3%.

Tối hôm qua bị Gall làm ầm ĩ một hồi, bầu không khí giữa hai người hoàn toàn thay đổi, cảm xác chung sống hài hòa trước đó trở nên kỳ kỳ quái quái. Tạ Tịch không dám nhìn Aix, Aix lại vẫn luôn nhìn trộm cậu, càng kìm nén tầm mắt càng thêm nóng bỏng.

Lúc Tạ Tịch nhìn về phía gã, Aix dời tầm mắt sang hướng khác để tránh bị nghi ngờ.

Tạ Tịch tranh thủ thời gian giả bộ tinh thần chán nản.

Cứ thế tôi nhìn anh tránh, tôi tránh anh nhìn một hồi, thanh tiến độ màu tím đã tăng lên 15.4%.

Xu hướng tăng này thực ra rất ngược, tăng cực kỳ chậm chạp, tăng đến khiến người ta tuyệt vọng – Dường như có thể thấy được Aix đang gắng hết sức kìm nén tình cảm của mình nhưng không sao làm được.

Tạ Tịch vừa có chút đau lòng gã, lại chợt nghĩ đây là do gã tự mơ...

Ừm... Ngài vui vẻ là được rồi...

Chớp mắt một cái lại đến bữa tối, Aix không ở nhà, Tạ Tịch theo thói quen xuống phòng bếp làm cơm tối.

Cậu mở tủ lạnh ra liền bó tay luôn.

Nằm mơ rất trâu bò, nằm mơ có thể tùy hứng, nằm mơ muốn làm gì thì làm là có thật.



Hôm qua rõ ràng tủ lạnh còn đầy ắp, hôm nay đã trống trơn không có thứ gì, tất cả nguyên liệu nấu ăn hết sạch sành sanh, càng kinh ngạc chính là ngay cả xì dầu lẫn gia vị nêm nếm đều không cánh mà bay!

Ý tứ này quá rõ ràng, muốn khiến cậu ra ngoài đi chợ.

Tạ Tịch biết trăm phần trăm cậu ra ngoài là có chuyện, nhưng "Thượng đế" đã ám chỉ rõ ràng như thế, cậu không mở cửa là không được.

Tạ Tịch khoác áo, chuẩn bị đi siêu thị lựa đồ.

Cậu vừa mới mở cửa, kịch bản đã nhào tới trước mặt.

Không biết Tam hoàng tử đứng đợi ở ngoài bao lâu, lúc gặp cậu đi ra gã ta hơi lảo đảo một chút.

Tạ Tịch: "?" Đoán không ra nha, đoán không ra nha, giấc mơ của lão Nhị thật không thể tin nổi!

Tam hoàng tử không còn bộ dáng phát điên trước đó, vừa mở miệng đã nói: "Thật xin lỗi em, Colin."

Trong hiện thực Tam hoàng tử không có lỗi với cậu mà Tam hoàng tử trong mơ cậu không muốn tha thứ.

Tam hoàng tử thành khẩn nói: "Anh sai rồi, anh thực sự sai rồi, Colin, anh yêu em, anh rất rất yêu em, anh chỉ xúc động nhất thời thôi, anh không nghĩ em sẽ đồng ý ly hôn với anh, anh cho là... anh cho là..." Gã ta lắc đầu nguầy nguậy: "Anh váng đầu rồi mới có thể rời khỏi em, anh vô cùng hối hận, những ngày qua anh đau khổ tột cùng..."

Tạ Tịch chờ đợi kịch bản kế tiếp.

Tam hoàng tử tiếp tục nói: "Colin, hai ta làm hòa được không, sau này anh sẽ nghe lời em hết, em bảo anh làm gì anh sẽ làm cái đó, anh không tiêu tiền bậy bạ nữa, không khoe khoang lãng phí nữa, cũng không chọc giận em nữa, có được hay không? Em đừng rời bỏ anh... Anh thực sự biết sai rồi."

"Anh biết em và anh trai anh không có gì, tất cả là do anh đuổi em ra khỏi nhà khiến em không có chỗ để đi, anh biết anh hai giúp đỡ em, anh biết, giữa hai người không có chuyện gì, em yêu anh đúng không? Xin em đấy, xin em hãy quay về đi, chỉ cần em trở về, bảo anh thay đổi kiểu gì anh cũng chịu."

Lão Tam nói vô cùng chân thành tình cảm, là bản sắc của cặn bã.

Tạ Tịch vừa ngẩng đầu, không chút bất ngờ khi thấy được sắc mặt trắng bệch của Nhị hoàng tử.

Trong tay gã xách túi đồ, hình như mới đi siêu thị mua một đống nguyên liệu, lúc trở về thì thấy cảnh tượng này, cũng nghe được những lời Tam hoàng tử nói.

Gã nhìn Tạ Tịch, tròng mắt trống rỗng như mất hồn – hình như gã cho rằng Tạ Tịch sẽ tha thứ cho Gall, cho rằng hai người họ sẽ tái hợp. Mà gã chỉ là anh trai của bọn họ, một người anh không nên gặp cũng không thể quấy rầy bọn họ nữa.

Phát hiện ra ánh mắt của Tạ Tịch, khóe miệng Aix giương lên, cười đến vô cùng cay đắng.

Tạ Tịch cảm giác như trái tim bị khoét một lỗ.

X ngu ngốc, cần gì phải vậy chứ! Ngay cả nằm mơ cũng không buông tha cho bản thân!

Tạ Tịch hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Tam hoàng tử nói: "Chúng ta đã ly hôn rồi."

Tam hoàng tử hơi sửng sốt, Nhị hoàng tử cũng ngây ngẩn cả người.

Tạ Tịch thẳng thắn nói: "Gall, chúng ta đã không còn bất cứ quan hệ nào nữa rồi, những gì cần nói lúc ly hôn đã nói rõ, hai ta không hợp nhau, miễn cưỡng chung sống cũng sẽ không có kết quả gì tốt."

Đôi mắt Tam hoàng tử lộ ra vẻ tuyệt vọng, gã quýnh lên: "Em giận lẫy nên mới nói vậy đúng không? Em đang trừng phạt anh đúng không, em vẫn còn yêu anh đúng không?"

"Không." Tạ Tịch nói chắc như đinh đóng cột, "Từ thời khắc hai ta ly hôn, em đã không còn yêu anh nữa rồi."

Cậu thẳng thắn nói rõ ra như vậy khiến cả hai vị hoàng tử ngu ngốc đều sững người.

Tạ Tịch nhìn về phía Nhị hoàng tử, lông mi nhẹ run, mím môi nói: "Tiếc rằng em không thể gặp anh sớm hơn..."

Đôi mắt như tro tàn của Aix đột nhiên bừng sáng, túi đồ trong tay rơi xuống đất, gã bước nhanh đến, nắm cổ tay Tạ Tịch: "Colin..."

Tạ Tịch dời tầm mắt, khó xử nói: "Nếu như gặp được anh sớm hơn, em nhất định sẽ chọn anh."

Đây xem như là tỏ tình đúng không, còn tỏ tình với lão Nhị ngay trước mặt Tam hoàng tử nữa chứ.

Quả nhiên, tiến độ màu tím vèo một tiếng vọt lên 16.66... %.

Thành công!

Tạ Tịch vừa thở phào nhẹ nhõm liền thấy nhắc nhở xuất hiện dưới góc phải tầm nhìn.

[Cảnh mơ sắp kết thúc, xin chuẩn bị rời đi.]

Vừa mơ tới tin tốt lành liền tỉnh? Thật đúng là mơ.

Tạ Tịch vội vã ra khỏi cảnh mơ, rời cung điện của Nhị hoàng tử.

Nhị hoàng tử bừng tửng khỏi cơn mơ, ngồi ở trên giường một lúc lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Là mơ.

Hiện thực tàn khốc hơn trong mơ nhiều.

Mặc dù Colin không gả cho lão Tam, nhưng lại là người nơi đầu quả tim của nó.



Aix đè tay lên huyệt thái dương, không hiểu vì sao gã lại vừa gặp đã yêu với người yêu của em trai mình chứ.

Một giấc mơ đã xoát đầy tiến độ của Nhị hoàng tử, Tạ Tịch có hơi bất ngờ, chẳng qua đây là chuyện tốt, trong hiện thực cậu và Nhị hoàng tử cơ hồ không tiếp xúc với nhau, đại khái từ đây cậu có thể trốn tránh gã, không tiếp tục gặp gỡ nữa, có thể giảm thiểu đi rất nhiều phiền phức không cần thiết.

Tạ Tịch ngủ một ngày, lúc tỉnh lại Tam hoàng tử đang nhíu mày nhìn cậu chằm chằm.

Tạ Tịch giật mình: "Điện, điện hạ..."

Tam hoàng tử vươn tay thử sờ trán cậu: "Ngươi cũng yếu quá đấy."

Cậu không yếu, chỉ là ngày đêm đảo lộn, lệch múi giờ mà thôi.

Tạ Tịch đứng dậy, lại thấy hơi váng đầu, chắc là do cả ngày chưa ăn gì, đói.

Tam hoàng tử đỡ hông cậu, hỏi: "Sao thế?"

Bụng Tạ Tịch lên tiếng thay cho cậu, sủi ùng ục, sắp chết đói rồi.

Tam hoàng tử giật mình, cười nói: "Ngủ đến cả cơm cũng quên ăn hả? Ngốc thế không biết!" Dứt lời, gã ta bế ngang cậu lên, đi thẳng ra ngoài, "Đi thôi, dẫn ngươi đi ăn đồ ăn ngon."

Tạ Tịch giật nảy mình, vội vàng nói: "Điện hạ mau thả tôi xuống."

Tam hoàng tử nói: "Ngươi sắp đói đến chóng mặt rồi, còn đi nổi hả? Thành thật nằm yên, cẩn thận không ta buông tay ra cho mông ngươi nở hoa luôn đấy."

Tạ Tịch: "..." Có hơi sợ gã ta làm ẩu thật.

Cậu vừa thôi giãy giụa liền nghe Tam hoàng tử cất giọng: "Anh hai?"

Tạ Tịch quay đầu, thấy được thân hình thẳng tắp của Nhị hoàng tử.

Trong chớp mắt ấy, cậu nghĩ là mình vẫn còn trong giấc mơ!

Nhị hoàng tử run lên, tầm mắt rơi xuống người Tạ Tịch.

Tạ Tịch dáng vẻ mệt mỏi, trên mặt có màu ửng hồng nhàn nhạt, trong mắt còn chút xấu hổ giận dữ, cực kỳ ngượng ngùng nhưng lại ngoan ngoãn tựa đầu vào lồng ngực Gall.

Thân mật như vậy, hai người họ...

Tam hoàng tử nói: "Nhóc con này không còn tí sức nào, ta dẫn cậu ấy đi ăn cơm trước."

Nhị hoàng tử không nói gì, chỉ hơi né ra nhường đường.

Tạ Tịch dù cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng cũng không muốn gây thêm rắc rối, nếu tiến độ của Nhị hoàng tử đã đầy, vậy...

Khoan đã!

Tạ Tịch tập trung nhìn kỹ, ngạc nhiên phát hiện thanh tiến độ đã biến thành màu xanh lục không ngờ lại trở về màu tím, tiến độ 16.66% cũng tụt xuống còn 16.1%.

Có bệnh mà!

Tạ Tịch hoảng rồi, tiến độ đầy chẳng phải sẽ khóa lại sao? Tại sao lại tụt xuống vậy!

- ---— ♥• •♥ —----
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.