Chương trước
Chương sau
Trò chơi: Atlantis thất lạc

Chương 65: Điều kiện hồi sinh

—-— ♥• •♥ ——-

Hiệu suất của Lục hoàng tử cao như vậy hả? Mới có mấy ngày chứ? Thế mà anh ta đã đánh lui quân Hải Khâu xâm lược và bắt được quốc sư rồi sao?

Nước Hải Khâu mấy người bị gì vậy? Sao bảo hung mãnh tàn bạo lắm mà?

Đừng hơi tí đã bị hoàng tử đánh bay về khu nước sâu thế chứ!

Trong đầu Tạ Tịch tràn ngập tiếng chửi con mẹ nó, cậu thật muốn xách tên quốc sư Hải Khâu đáng thất vọng kia đánh cho một trận tơi bời. Có bản lĩnh trâu bò mà không biết bảo vệ bản thân cẩn thận hả? Bị tóm dễ như vậy rốt cuộc là sao?

Tạ Tịch tức muốn chết!

Đại hoàng tử nhíu chặt lông mày hỏi: "Hồi sinh một người?"

Thư ký dịu giọng lại: "Nghe nói là một thị vệ trong hoàng tộc, lúc trước Lục hoàng tử bị tập kích, chính thị vệ đó đã lấy thân mình bảo vệ Lục điện hạ, cứu được ngài ấy."

Đại hoàng tử hỏi: "Nó xin chỉ thị đi đánh nước Hải Khâu cũng là vì tên thị vệ này hả?"

Thư ký hạ giọng đáp: "Lục hoàng tử hình như yêu thị vệ đó tha thiết."

Tạ Tịch thầm cầu nguyện trong lòng: "Đừng hỏi tên, đừng hỏi tên, đừng hỏi tên!"

Đáng tiếc đây không phải là giấc mơ của Tạ Tịch, cho dù ý chí của cậu có mạnh hơn nữa cũng không lay động được Đại hoàng tử.

Đại hoàng tử hỏi: "Thị vệ kia tên là gì?"

Thư ký đáp: "Seyin Hall ạ."

Tạ Tịch: "..."

Bánh Bao Xá Xíu xin long trọng tuyên bố, ba của nó đã thành một con cá chết.

Nghe thấy cái tên này, tròng mắt Đại hoàng tử hơi mở lớn, trong con ngươi vẫn luôn bình tĩnh bắt đầu dậy sóng: "Tên là gì?" Y hỏi lại.

Thư ký đi theo Đại hoàng tử rất lâu rồi, vô cùng hiểu rõ tính nết của vị điện hạ này. Đại hoàng tử luôn luôn tỉnh táo và bình tĩnh, sẽ không vì bất luận kẻ nào hay việc gì mà lộ ra vẻ xúc động, thế nhưng bây giờ...

Anh ta lẩm bẩm trong lòng, ngoài miệng lại thành thật: "Là Seyin Hall ạ."

Bờ môi Đại hoàng tử khẽ run rẩy: "Có tư liệu của cậu ta không?"

Thư ký dĩ nhiên có thu thập tư liệu liên quan đến Seyin Hall, dù sao đây cũng là người Lục hoàng tử liều lĩnh muốn làm sống lại, anh ta nhất định phải tra rõ mới có thể báo cáo với Đại hoàng tử. . Đam Mỹ Hay



"Thuộc hạ gửi cho ngài ngay đây." Thư ký mở ra máy truyền tin của mình ra, gửi toàn bộ tư liệu liên quan đến Seyin Hall cho Đại hoàng tử.

Đại hoàng tử lại chờ không nổi thời gian truyền tin, y bảo: "Mở thẳng ra cho ra nhìn."

Thư ký sững sờ.

Đại hoàng tử nhíu chặt lông mày, sắc mặt rất bất thường: "Ngẩn ra đó làm gì!"

Thư ký bị tiếng quát khẽ của y gọi hồn về, anh ta vội vàng nói: "Vâng, vâng."

Dứt lời, anh ta chiếu tư liệu của Seyin hall lên màn nước.

Trong bức ảnh là một cậu trai rất ưa nhìn, tóc đen như mực, da thịt trắng nõn như ngọc trai đặt trên lụa nhung đen, tỏa ra thứ ánh sáng dìu dịu, khuôn mặt vô cùng thanh tú đẹp đẽ, đôi mắt rất sáng, lúc cậu nhìn thẳng về phía trước, trong đôi mắt như phản chiếu toàn bộ cảnh đẹp dưới đáy biển.

Đại hoàng tử nhìn ngây người.

Y chỉ coi đó là một giấc mộng hoang đường, chẳng qua chỉ là ảo tưởng hão huyền chuyển hóa thành giấc mơ lúc nửa đêm, nghĩ rằng trên đời này không tồn tại một ai có thể khiến y cam tâm tình nguyện giao ra hết thảy tấm lòng.

Nhưng mơ hóa thực.

Em ấy tên là Seyin Hall, ngoại hình giống trong mơ y như đúc.

Mà y cũng cảm nhận được nỗi tuyệt vọng và đau đớn chẳng khác trong mơ chút nào.

Mất đi, lại có được, lo được lo mất... Đến cuối cùng là sự mừng rỡ đến khó tin.

Thật, tất cả đều là thật, người trong mơ thật sự tồn tại.

Seyin, Seyin, Seyin...

Gọi cái tên này, y thậm chí còn không phân rõ bản thân đang ở đâu nữa.

"Điện hạ?" Thư ký gọi hồn y trở về: "Ngài làm sao vậy?"

Anh ta chưa từng thấy dáng vẻ mất kiểm soát của Đại hoàng tử bao giờ, y như thể đang lọt vào hầm băng, như thể đã mất đi tất cả, như thể cả linh hồn cũng bị hút đi...

Đại hoàng tử bỗng nhiên hoàn hồn, con ngươi đen nhánh trống rỗng, giọng nói cũng không khống chế được run rẩy lên: "Em ấy chết, em ấy..." vì cứu Sirius mà chết.

Thư ký bồn chồn, không rõ tình huống trước mắt là sao, chẳng lẽ Đại hoảng tử cũng có quan hệ với Seyin Hall? Nhưng Đại hoàng tử không phải thiếu hụt cảm xúc sao?

Thư ký nói: "Đúng vậy thưa điện hạ... Chiếc thuyền mà Lục hoàng tử dùng để lên bờ đã bị động chân động tay, Seyin Hall bị nổ đến hài cốt cũng không còn."

Hài cốt không còn...

Đầu Đại hoàng tử vang lên ong ong, y nói: "Là cha làm, là cha giết em ấy."

Thư ký giật nảy mình, sắc mặt trắng bệch nói: "Điện hạ, ngài... ngài..." Lời này quá mức quá, anh ta cũng không dám lên tiếng.

"Ông ấy vẫn luôn có chấp niệm với đất liền, luôn muốn trở thành vua của toàn thế giới, nhưng ta và Aix không chủ chiến, ông ấy cũng không làm gì được..." Cho nên mới dùng đội đặc vụ tập kích Lục hoàng tử, muốn mượn chuyện này dấy lên sự phẫn nộ của dân chúng, kích thích Gall khai chiến với lụa địa.

Thực ra Đại hoàng tử đã sớm biết những chuyện này, sở dĩ y không tức giận, thứ nhất là do trời sinh thiếu hụt tình cảm, thứ hai là Sirius không chết, mà y cũng sẽ không tiếp tục để cho vị vua già muốn làm gì thì làm.

Nhưng bây giờ... lần đầu tiên y cảm thấy đau đớn đến nghẹn thở, trái tim như bị xé thành từng mảnh nhỏ.

Nghe những lời y nói, Tạ Tịch cũng chẳng thấy bất ngờ, người có thể điều động đội đặc vụ hoàng tộc tổng cộng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Không phải các hoàng tử làm thì chỉ có thể là quốc vương.

Lúc đầu Tạ Tịch còn cảm thấy động cơ của quốc vương không đủ, bây giờ nghe Đại hoàng tử nói, cậu có thể hiểu được.

Những bậc làm cha bình thường mà có nhiều đứa con giỏi giang như vậy, chỉ đã vui vẻ cười đến không ngậm nổi miệng.

Nhưng một đế vương dã tâm bừng bừng lại chẳng cảm thấy vui sướng gì.

Nhất là khi các con lên nắm quyền, địa vị của ông ta mất hết, lại càng cảm thấy tâm nguyện khó yên.

Lục hoàng tử vốn không được yêu thương, quốc vương hi sinh anh ta để đạt được ý đồ của mình cũng là chuyện quá bình thường.



Thư ký bị dọa đến ngớ người: "Điện hạ, điện hạ, ngài làm sao vậy?"

Tình huống của Đại hoàng tử quả thực rất dọa người, sắc mặt y trắng bệch như tờ giấy, ngay cả môi cũng nhợt màu, nhưng tròng mắt lại đen đến phát khiếp, vầng trán nổi gân xanh thể hiện rõ y đang đau khổ đến nhường nào.

Tình cảm thiếu hụt hơn hai mươi năm một mạch xông tới, đủ khiến người ta phát điên.

Tạ Tịch nhìn mà sốt ruột không chịu được, thế nhưng không dám lộ mặt, chỉ có thể trốn ở chỗ này lo lắng suông.

May mà tinh thần của Randy hơn người, y cắn răng nhẫn nhịn hơn một phút đồng hồ cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

Thư ký sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh đầy người, anh ta vội hỏi: "Điện hạ, để thuộc hạ đi gọi thầy thuốc vào?"

Đại hoàng tử xua tay nói: "Không cần."

Thư ký nói: "Ngài..."

Đại hoàng tử đã đứng lên, đôi mắt y trầm tĩnh, nhưng không còn lãnh đạm vô tình như trước đó nữa: "Đi, lại xem thằng sáu một chút."

Bọn họ vừa đi, trong lòng Tạ Tịch cũng nóng như lửa đốt, vội vàng theo sát.

Cung điện trước kia vắng vẻ của Lục hoàng tử bây giờ vô cùng náo nhiệt. Chuyến này anh ta thắng lợi hoàn toàn, người đến chúc mừng nối liền không dứt, quốc vương cũng ban thưởng vô số thứ, trong chốc lát danh tiếng tăng vọt.

Đại hoàng tử vừa đến đã đuổi hết người ngoài đi, với lý do vô cùng chính đáng: "Lão Lục còn đang dưỡng bệnh, các ngươi về trước đi." Mặc dù đại thắng, nhưng Lục hoàng tử cũng bị thương, đây là chuyện rất khó tránh khỏi, dù sao nước Hải Khâu cũng không phải đám hiền lành gì.

Tạ Tịch cũng lo lắng cho Lục hoàng tử, vừa tiến vào đã ngửi thấy một mùi hương lành lạnh thoảng qua.

Là thuốc của Tứ hoàng tử.

Nghĩ đến hiệu quả đáng kinh ngạc của loại thuốc kia, Tạ Tịch khẽ thở phào, có thứ này, vết thương ngoài da của Lục hoàng tử khẳng định sẽ không sao, chỉ cần nghỉ ngơi thêm thôi.

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Lục hoàng tử, trái tim Tạ Tịch vẫn nhói lên.

Một mình xông vào giữa ngàn vạn quân địch, đánh đối phương đến đầu rơi máu chảy, còn phải bắt quốc sư quan trọng về nữa. Nghe thì nhẹ nhàng, nhưng đằng sau đó Lục hoàng tử đã phải trả giá bao nhiêu, thực sự bao nhiêu từ ngữ cũng khó nói hết.

Tạ Tịch có hơi khó hiểu.

Tại sao cứ phải có chấp như vậy?

Đại hoàng tử, Lục hoàng tử còn có Ngũ hoàng tử cũng thế...

Lần này Lục hoàng tử có thể thuận lợi như vậy, sau lưng cũng có không ít công lao của Ngũ hoàng tử. Những năm qua mặc dù hắn ta cách xa trung tâm quyền lực, nhưng thế lực bên nhà ngoại vẫn còn đó, có hắn ta trợ giúp, Lục hoàng tử mới có thể chiến thắng trở về.

Người đã chết rồi, sao còn không chịu từ bỏ?

Tạ Tịch lĩnh hội không nổi, cậu còn chưa từng có tình cảm mãnh liệt như vậy.

Đại hoàng tử tới, nhìn thấy Lục hoàng tử suy yếu, khoát tay nói: "Nghỉ ngơi cho tốt, không cần đa lễ."

Lục hoàng tử nằm trên giường, kể lại những chuyện đã xảy ra. Anh ta kể qua loa, nhưng từng câu từng chữ lại khiến người ta rùng mình, Tạ Tịch nghe mà run sợ trong lòng.

Bánh Bao Xá Xíu đã sớm bổ nhào qua, cọ cái đầu nhỏ lên người Lục hoàng tử, vừa cọ vừa meo meo: "Vất vả rồi vất vả rồi, may mà không bị thương đến mắt..."

Tạ Tịch chỉ muốn xách con mèo nhỏ khốn nạn này về: Trọng điểm là đôi mắt hả? Người mới quan trọng có biết hay không!

Bàn giao xong chính sự, Đại hoàng tử đi thẳng vào vấn đề: "Quốc sư nước Hải Khâu ở đâu?"

Lục hoàng tử đáp: "Ở chỗ anh năm."

Đại hoàng tử giật mình: "Thằng năm?"

Lục hoàng tử đáp: "Vâng, ông ta bị thương, anh năm dẫn ông ta đi chữa trị rồi, chắc là cũng sắp về."

Anh ta vừa dứt lời, Ngũ hoàng tử đã dẫn một nhân ngư tuổi tầm trung niên đến.

Tạ Tịch cực hận tên quốc sư này, nếu con mắt có thể giết người, tên quốc sư này đã bị cắt thành tám khúc rồi!

Quốc sư nước Hải Khâu có dáng dấp rất phổ thông, chính là một nhân ngư thường thấy ở đáy biển, muốn nói điểm khác biệt của ông ta với các nhân ngư của vương quốc dưới đáy biển khác là gì, chính là trên tay ông tay có màng da, nối liền năm ngón.



Quốc sư được chữa trị rồi mà trên mặt vẫn xanh xanh tím tím, chắc là ăn không ít đấm.

Đại hoàng tử nhìn về phía ông ta, hỏi: "Ngươi có thể khiến người chết sống lại thật không?"

Quốc sư không lên tiếng, Lục hoàng tử liếc mắt qua, ông ta lập tức run thành cái sàng, sợ hãi rụt rè nói: "Có thể... Có thể, chẳng qua, phải cần mấy điều kiện..."

Đại hoàng tử nhếch khóe môi, hỏi: "Điều kiện gì?"

Quốc sư không dám lên tiếng, nhìn về phía Lục hoàng tử.

Ngũ hoàng tử nheo mắt lại quát: "Nói!"

Không biết tên quốc sư đã phải trải qua chuyện gì, hoàn toàn sợ mất mật, ông ta đáp: "Thời, thời gian tử vong không quá mười lăm ngày."

Tạ Tịch bấm ngón tay tính toán, ê hết cả răng, mịa nó, chênh nhau có hai ba ngày. Nước Hải Khâu các ông không thể cố tranh giành thêm tí nữa hả!

Quốc sư lại nói: "Nhất, nhất định phải có đồ cậu ta dùng lúc còn sống."

Chuyện này quá đơn giản, phòng ngủ của Seyin Hall đã bị lão Ngũ và lão Lục niêm phong tử lâu rồi.

Cuối cùng quốc sư nói ra điều kiện thứ ba: "...Cần, cần máu của người yêu cậu ta tha thiết, ít nhất phải ba người."

Tạ Tịch: "..."

Bánh Bao Xá Xíu bổ một nhát cuối: "Ba người? Chuyện nhỏ, có sáu người điên cuồng yêu ba ta kìa."

Tạ Tịch muốn thịt con mèo.

Hiển nhiên lão Ngũ và lão Lục đã sớm biết ba điều kiện này, bây giờ nghe lại một lần, bọn họ vẫn nhíu chặt lông mày, sắc mặt buồn rầu.

Quốc sư lại nói: "Nếu như tìm không đủ ba người như thế, thì, thì không thể hồi sinh người được."

Ngũ hoàng tử nhìn Lục hoàng tử, nói: "Người nhà của Seyin cũng không được, người thứ ba này..."

Bọn họ vất vả lắm mới bắt được quốc sư Hải Khâu đến tay, vất vả lắm mới có hy vọng, rốt cuộc lại bị chặt đứt ngay bước cuối cùng.

Ba người, bọn họ đi đâu kiếm nốt người còn lại đây.

Đại hoàng tử đột ngột lên tiếng: "Dùng máu của ta."

Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử đồng loạt nhìn y, mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Ngũ hoàng tử giải thích thêm: "Anh cả, nhất định phải yêu tha thiết Seyin..."

Đại hoàng tử ngắt lời hắn ta: "Cứ thử xem đã."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.