Chương trước
Chương sau
Trò chơi: Atlantis thất lạc

Chương 70: Tam hoàng tử: Thật mất mặt, ba hoàng tử cùng tranh giành một thị vệ

—-— ♥• •♥ ——-

Hiện giờ đầu óc Tạ Tịch linh hoạt cực kỳ, nếu là trước kia có đánh chết cậu cũng không tin mình lại có thể tìm ra được nhiều lý do như vậy.

Bây giờ...

Mặc dù mới mười chín tuổi nhưng cậu đã trải qua đầy tang thương.

Tạ Tịch trả lời lão Nhị và lão Tam: "Thật ngại quá điện hạ, em vừa rời khỏi thành để chuẩn bị nói với người trong nhà... nói chuyện của chúng ta." Phía sau nhất định không thể thiếu một biểu tượng mặt cười.

Một đoạn văn mẫu sao chép điển hình này lại dỗ dành được hai vị điện hạ, người này so với người kia còn vui vẻ hơn.

Lão Nhị dịu dàng nói: "Sao em không nói trước với ta, để ta đưa em đi."

Lão Tam khó chịu bảo: "Chuyện này cần gì phải nói, chẳng lẽ bọn họ còn không đồng ý hả?" Đằng sau dấu chấm hỏi lộ vẻ chột dạ và căng thẳng.

Tạ Tịch vội vàng trả lời: "Điện hạ bận rộn như vậy, em không muốn quấy rầy, hơn nữa chuyện này vẫn cần chính em về nói trước thì tốt hơn." Lúc gửi tin đi Tạ Tịch còn xác nhận lại nhiều lần, nội dung nhắn khác nhau nên sợ nhất là gửi sai người.

Sau khi xác định mọi thứ đều đúng Ta Tịch mới trả lời Tam hoàng tử: "Chẳng lẽ điện hạ đang đùa với em sao, chuyện, chuyện cưới xin dĩ nhiên phải báo với người nhà một tiếng rồi."

Giọng điệu và cảm xúc đều rất đúng, gửi thôi!

Hai người này chắc đang nhìn chằm chằm máy truyền tin, nhắn lại cực kỳ nhanh.

Lão Nhị: "Lúc nào trở về thì bảo trước với ta một tiếng, ta đi đón em."

Lão Tam: "Ta sẽ đem chuyện này nói đùa với em à? Hừ, lúc nào trở về, ta đi đón em?"

Tạ Tịch: Tiên sư các anh đừng tới đón tôi, tôi sợ dọa chết các anh đó!

Cậu trả lời: "Đây không phải việc nhỏ, em sợ người nhà không tiếp thu được, em sẽ tìm cơ hội để nói với mọi người, điện hạ đừng nên tới, bọn họ chỉ là dân thường thôi, sẽ sợ đó."

Sau đó cậu lại kiếm lý do thoái thác khác gửi cho lão Nhị.

Cậu nói chuyện vô cùng hợp lý, không dám nói nhiều nhưng kéo dài hai ba ngày không thành vấn đề.

Tạ Tịch từng nghĩ đến chuyện để Colin chết, khóa lại tiến độ của lão Nhị và lão Tam, dù sao cậu cũng có skill miễn đau đớn của Bánh Bao Xá Xíu, chết một lần cũng không việc gì.

Nhưng suy nghĩ kỹ lại thì cậu thấy cách này có độ nguy hiểm cực lớn.

Tình huống của lão Nhị và Lão Tam hoàn toàn khác với lão Ngũ và lão Lục.

Lúc trước Seyin chưa từng hứa hẹn gì, sau khi cậu chết, hai người kia tự bổ não nên mới soát được đầy tiến độ. Cho nên trong lòng bọn họ, Seyin chính là ánh trăng sáng không thể mờ, bọn họ càng nhớ thì tiến độ càng ổn định.

Lão Nhị và lão Tam lại khác, Colin đã hứa hẹn với bọn họ quá nhiều, ngay cả chuyện cầu hôn cũng đồng ý rồi.

Nếu Colin chết thì hai người bọn họ sẽ làm loạn đến trình độ nào?

Nháo nhào thì mọi chuyện sẽ bị phanh phui, rồi bọn họ sẽ biết Colin bắt cá hai tay.



Theo đó, Colin đã chết đi còn đáng để yêu sao?

Ảo tưởng trong lòng bọn họ tan vỡ, thanh tiến độ sẽ tụt thành dạng gì?

Cho nên Colin không thể chết, chỉ khi cậu sống thật tốt thì mới có thể ổn định hai người này!

Mặc dù Tạ Tịch nhọc lòng muốn chết nhưng cũng nhanh thôi.

Tạ Tịch nhìn thanh tiến độ, cảm thấy mình chỉ kém chút xíu nữa thôi, hoặc là bay bổng lên rồi rời khỏi thế giới này, hoặc là ngã xuống chết trong tay bọn họ.

Nghĩ như vậy, Tạ Tịch lại sục sôi ý chí, trong lòng dâng lên cảm giác sôi trào nhiệt huyết muốn quyết chiến một trận với Boss cuối.

Chẳng qua Boss ải này có hơi nhiều, hình thức chiến đấu cũng có hơi kỳ quái...

Tạ Tịch giải quyết xong lão Nhị và lão Tam mới rảnh trả lời lão Tứ.

"Điện hạ muốn ăn gì?"

"Tùy em, em muốn ăn gì thì chúng ta ăn đó."

Tạ Tịch có đánh chết cũng không muốn rời khỏi chỗ ở của thị vệ, thế là cậu đề nghị: "Trước giờ điện hạ vẫn luôn mời cơm, lần này để em mời có được không?"

Tứ hoàng tử trả lời: "Không sao đâu, giữa chúng ta không cần phân định rạch ròi như vậy."

Tạ Tịch không đồng ý: "Cho dù kết hôn rồi em cũng không thể đơn phương tiếp nhận ý tốt của điện hạ được."

Cậu nói lời này có vẻ rất uất ức, Tứ hoàng tử cảm thấy ngọt ngào, hắn bảo: "Được rồi, hôm nay để em mời, vậy chúng ta đi đâu ăn đây?"

Tạ Tịch vội vàng nói: "Chỗ điện hạ thường đi ăn em chắc chắn không mời nổi rồi, những chỗ khác lại sợ điện hạ ăn không quen, hay là ngài chịu thiệt thòi chút, đến chỗ em ăn cơm nhé?"

Tứ hoàng tử trực tiếp gọi video với cậu: "Đến chỗ của em ăn hả?"

Tạ Tịch cười nói: "Vâng, cho ngài nếm thử tài nấu nướng của em."

Đối mắt màu xám của Tứ hoàng tử lấp lánh như sao trời: "Ta rất chờ mong!"

Tạ Tịch thở phào, xem như không cần rời khỏi chỗ ở của thị vệ.

Phạm vi cảnh giác của Bánh Bao Xá Xíu chỉ lớn chừng vậy, nếu đi ra ngoài ăn cơm, quay đầu lại có hoàng tử nào đó đi tìm Seyin thì lại hỏng mất bữa ăn.

Tạ Tịch nhanh nhẹn chuẩn bị bữa tối, vừa xắt mấy món ăn nguội thì Tứ hoàng tử gửi tin nhắn đến: "Jesse, hay là chúng ta ra ngoài ăn đi."

Tạ Tịch không hiểu vì sao hắn đột nhiên đổi ý bèn hỏi: "Sao vậy, có chuyện gì hả?"

Tứ hoàng tử đáp: "Ban đêm khả năng còn có người khác, đến chỗ em ăn ta sợ làm phiền em."

Tạ Tịch lộp bộp trong lòng, cậu yên lặng cầu nguyện, tuyệt đối đừng là hoàng tử, đừng là hoàng tử, đừng là hoàng tử.

Tứ hoàng tử như thể nghe thấy lời cầu nguyện của cậu, hắn nói: "Ta gặp anh hai và anh ba, bọn họ đều muốn đến gặp em."

Tạ Tịch: "..."

Tứ hoàng tử nói: "Em không cần khẩn trương, hai người bọn họ rất biết giữ bí mật, tính tình anh ba cũng không nóng nảy như vẻ bề ngoài."

Tạ Tịch đương nhiên biết lão Tam là loại hổ con giương nanh múa vuốt, vuốt ve tí là thu móng vuốt lại ngay, rất dễ dụ.

Nhưng vấn đề là... Cậu không muốn gặp bọn họ đâu!

Mặc dù thuật dịch dung sẽ không bị lộ nhưng Tạ Tịch thực sự không muốn mạo hiểm.

Hơn nữa Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử đều từng ăn cơm cậu nấu rồi, lỡ mà lộ tẩy thì làm sao bây giờ?

Tứ hoàng tử lại hỏi: "Cho nên hay là chúng ta ra ngoài ăn đi, lần sau ta đến chỗ em có được không?"

Tạ Tịch không đi được! Có đánh chết cậu cũng không thể rời khỏi chỗ ở của thị vệ!

Quả nhiên vẫn phải nghĩ biện pháp thoái thác bữa ăn hôm nay sao?

Dùng lý do gì đây?

Không còn lý do nào rồi!

Tạ Tịch cắn răng, liều mạng nói: "Em đã nấu xong thức ăn rồi, chúng ta mà không ăn chẳng phải lãng phí sao?"

Tứ hoàng tử ngẩn người.

Tạ Tịch nói: "Nếu Nhị điện hạ và Tam điện hạ không muốn đến thì hôm nào chúng ta lại mời bọn họ được không?"

Dứt lời cậu lại bổ sung thêm: "Em làm vậy có phải rất không lễ phép không?"

"Không đâu." Tứ hoàng tử cười bảo, "Sau này chúng ta sẽ là người một nhà, không cần phải khách sáo. Cứ vậy đi, để ta hỏi bọn họ, bọn họ muốn đi thì ta sẽ mang ít rượu thịt đến, nếu không đi thì hai chúng ta ăn."



Tạ Tịch tiếp tục cầu nguyện: Đừng đến đừng đến đừng đến, nhất định đừng đến.

Quả nhiên cầu nguyện của hắn đều phản tác dụng! Lão Nhị và lão Tam cứ chẳng biết xấu hổ như thế đến ăn chực!

Tứ hoàng tử giới thiệu với lão Nhị và lão Tam: " Đây là Jesse Hall, vị hôn phu của em."

Bánh Bao Xá Xíu meo một tiếng nói: "Cũng là vị hôn phu của bọn anh đó!"

Tạ Tịch thật sự chỉ biết cười cứng ngắc.

May mà cậu chỉ là một thị vệ nhỏ, nhìn thấy nhiều hoàng tử sẽ "cứng ngắc" cũng là chuyện bình thường.

Lão Nhị còn rất khách sáo, ôn tồn lễ độ tặng quà.

Lão cũng mang quà theo, nhưng gã ta lại không mở bài theo lẽ thường, vừa lên tiếng đã dọa Tạ Tịch suýt phát bệnh tim: "Ngươi có biết Colin Hall không?"

Nhị hoàng tử đảo mắt lại đây.

Lòng bàn tay Tạ Tịch ướt đẫm mồ hôi, dựa vào nghị lực kinh người mà ổn định lại, cậu ngờ vực hỏi: "Colin? Hình như tôi từng nghe qua nhưng chưa gặp mặt bao giờ."

"À." Tam hoàng tử nói, "Hai người cùng họ, dáng vẻ... ừm, ta còn tưởng rằng cả hai có quan hệ thân thích."

Tạ Tịch vội vàng nói: "Hall là họ quyền thế, không nhất định đều quen biết nhau." Giống như họ Vương nhà kế bên vậy, cả Trung Quốc không biết có bao nhiêu người.

Tứ hoàng tử nghi hoặc hỏi: "Colin Hall là ai?"

Tam hoàng tử giương khóe miệng, Tạ Tịch giật thót, may mà gã này còn cảnh giác lão Nhị, đổi lời nói thành: "Một thị vệ nhỏ, không có gì."

Nhị hoàng tử cũng cong khóe miệng, nghĩ đến bạn nhỏ thị vệ kia đã là vị hôn thê của mình mà lão Tam còn chưa biết gì, đều này khiến gã có chút thương hại, cũng không đành lòng chọc thằng em như thường ngày, vì vậy gã bảo: "Được rồi, chúng ta lại nếm thử tay nghề của em dâu thôi."

Tạ Tịch trượt chân, suýt tí thì té.

Tứ hoàng tử đỡ lấy cậu rồi nói với Nhị hoàng tử: "Anh hai đừng nói như vậy, em ấy sẽ ngượng."

Lão Nhị cười ấm áp: "Về sau đều là người một nhà, đừng khách sáo."

Tạ Tịch cười gượng, không dám nhìn thẳng gã.

Bởi vì biết hai vị này sẽ đến nên Tạ Tịch dùng tất cả vốn liếng để làm đồ ăn, dùng kỹ thuật xắt rau khác hoàn toàn trước đó, cam đoan với điều kiện tiên quyết không làm Tứ hoàng tử mất mặt mà vẫn không để lão Nhị và lão Tam phát hiện ra điều gì.

Công phu không phụ lòng người, đồng chí Tạ Tịch lại tiếp thêm mạng sống cho mình!

Lúc ăn cơm, lão Nhị và lão Tam dĩ nhiên lại hỏi thăm xem Tứ hoàng tử và Tạ Tịch quen biết nhau như thế nào.

Tứ hoàng tử kể từng chuyện một, trông điệu bộ của hai anh trai thì họ đều tỏ vẻ vui mừng chấp thuận, đều chúc phúc hắn.

Tứ hoàng tử rất bất ngờ, anh hai và anh ba vốn không hợp nhau, ngày thường gặp mặt chính là cảnh tàn sát khốc liệt, hôm nay sao lại hoà thuận thế nhỉ?

Tạ Tịch mơ hồ đoán được chút ít, quá nửa là cả hai đang đắc ý rồi!

Lão Nhị cảm thấy mình sắp kết hôn với Colin nên cực kỳ thương hại thằng em trai ngu xuẩn của mình.

Lão Tam thì cảm thấy mình cũng sắp kết hôn với bạn nhỏ thị vệ rồi nên quyết định tha thứ cho ông anh trai này.

Tạ Tịch không dám cầu nguyện, cậu sợ Colin Hall bị cái miệng độc của cậu cầu nguyện đến nghẹn phúc mà chết!

Ăn được một nửa, Tứ hoàng tử nhắc đến chuyện mới mẻ hôm nay: "Các anh biết không, thằng năm và thằng sáu bắt quốc sư nước Hải Khâu làm tù binh, dùng lão để hồi sinh một người."

Lão Nhị nói tiếp: "Hình như là một thị vệ nhỏ?"

Lão Tam cười lạnh: "Hồ đồ." . Truyện Ngược

Tạ Tịch thầm chửi bậy: Anh lấy tư cách đâu ra mà nói người khác hồ đồ!

Tứ hoàng tử bảo: "Ly kỳ nhất là anh cả cũng ở đó, hình như anh cả cũng thích cậu thị vệ kia."

Lão Nhị và lão Tam đều ngơ ngẩn: "Anh cả... có người mình thích hả?"

"Đúng vậy." Tứ hoàng tử nói: "Điều kiện phục sinh là phải dùng máu của ba người yêu người đã chết, máu của anh cả làm pháp trận khởi động thành công."

Tiếc rằng Bánh Bao Xá Xíu đang trông chừng ở bên ngoài, nếu không nó nhất định sẽ bồi thêm một câu: "Máu của các anh cũng có thể nha."

Lão Nhị hỏi với ánh mắt tràn ngập kinh ngạc: "Không thể nào, cho dù tâm bệnh của anh cả khỏi rồi thì sẽ không đi tranh cướp giành giật người mà lão Ngũ và lão Lục thích đâu?"

Lão Tam cười lạnh: "Thật mất mặt, ba hoàng tử cùng tranh giành một thị vệ."

Tạ Tịch: "..." Ngại quá, các anh cũng đang tranh giành cùng nhau đó.

Tứ hoàng tử nói: "Cậu thị vệ kia hình như bị kích thích, ai cũng không chịu gặp, tình huống cụ thể thế nào em cũng không rõ lắm."



Lão Nhị nói: "Mấy chuyện riêng tư này chúng ta không giúp đỡ được, chỉ có thể xem duyên phận thôi."

"Đúng đấy." Tứ hoàng tử đặt tay lên bàn tay Tạ Tịch, nói khẽ, "Vẫn là xem duyên phận."

Lão Nhị và lão Tam đồng loạt gật đầu, vô cùng tán thành: Duyên phận đã để bọn họ chung sống với Colin.

Tạ Tịch – thanh niên đứng trong cuộc nghe bọn họ nói mà tâm tình hết sức phức tạp.

Nếu như bọn họ biết tình hình thực tế thì phỏng chừng cậu có mười cái đầu cũng không đủ tặng!

Thấy cơm trưa sắp xong, Tạ Tịch tưởng là mình đã thoát được một kiếp, có thể thở phào mà nghỉ ngơi chút rồi, ngờ đâu chỗ Bánh Bao Xá Xíu lại xảy ra vấn đề.

Mèo nhỏ la to: "Ba ơi ba! Đại hoàng tử tới, còn bốn năm mét nữa thôi là đến nơi rồi."

Tạ Tịch: "!"

Mèo nhỏ gấp đến phát khóc: "Con vẫn nghiêm chỉnh canh gác, y đột nhiên xuất hiện, trước đó hình như đã che giấu hơi thở, con không hề cảm giác được y."

Tạ Tịch đoán lão Đại, lão Ngũ và lão Lục sẽ bất ngờ tập kích, nhưng nào ngờ Đại hoàng tử lại che giấu hơi thở.

Vậy phải làm sao bây giờ? Bốn năm mét nữa là đến nơi, cho dù cậu có chạy về cũng không kịp!

Tứ hoàng tử nhận ra sự khác thường của cậu: "Sao thế?"

Tạ Tịch lúng túng nói: "Xin lỗi, em đi vào phòng rửa tay tí."

Tứ hoàng tử cười bảo: "Đi đi."

Tạ Tịch bơi vào toilet với tốc độ nhanh nhất, Bánh Bao Xá Xíu còn đang thét lên: "Đến rồi đến rồi, y sắp đẩy cửa vào."

Không kịp rồi... Hoàn toàn không kịp nữa...

Đại hoàng tử phát hiện Seyin không ở đó sẽ...

Xảy ra chuyện lớn!

Tạ Tịch hít vào một hơi thật sâu, triệu hồi phân thân của X.

"Anh có thể di chuyển trong chớp mắt không?"

Giang Tà sợ cậu xảy ra chuyện, y còn gấp hơn cả cậu, đáng tiếc y vẫn giả mặt đơ: "Có thể."

Tạ Tịch nói: "Đưa tôi đến chỗ tiểu tinh linh."

Giang Tà ôm lấy cậu, chớp mắt sau đã xuất hiện trong phòng ngủ của Seyin.

Tạ Tịch không đoái hoài tới nhiều như vậy, cậu nằm xuống giường, lại chợt nói với người bên cạnh: "Anh trốn đi."

Lúc này cửa bị Đại hoàng tử đẩy vào, Tạ Tịch không đoái hoài tới X nữa, vội vàng nhắm mắt lại.

Giang Tà ra khỏi phòng, nói một câu với con mèo nhỏ.

Bánh Bao Xá Xíu vừa muốn nói chuyện, Giang Tà đã bịt miệng nó lại: "Đừng để em ấy nghe thấy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.