Chương trước
Chương sau
Thế giới Mở cấm sử dụng tất cả các kỹ năng, kỹ năng kiểm tra độ thiện cảm dĩ nhiên cũng không dùng được.

Những gì Giang Tà thấy hiện tại là giá trị xuất hiện trong chớp mắt y tiến vào thế giới Mở.

Sau khi tiến vào thì không thể tiếp tục sử dụng, cho nên độ thiện cảm vẫn dừng lại ở con số -365, bất kể sau khi tiến vào đây có tăng hay rớt điểm cũng không đổi mới được.

Từ khi bắt đầu có được kỹ năng vô bổ này, Giang Tà chưa từng thấy một giá trị nào thấp như thế.

Hóa ra nó còn hiển thị được số âm, còn là -365 nữa chứ, mỗi ngày giảm một điểm thì cũng phải ghét bỏ cả năm trời mới tích đủ số.

Rốt cuộc y đã làm gì khiến bạn nhỏ này ghét mình đến vậy?

Giang Tà không tin lý luận thầy trò của Tạ Tịch, y không có khả năng nhận một người có độ thiện cảm âm với mình làm đồ đệ.

Nhận về làm gì, chờ bị khi sư diệt tổ hả?

Tiếc rằng y đã quên hết, cũng chẳng rõ mình tiến vào thế giới Mở làm gì.

Song nếu đã tổ đội với bạn nhỏ rồi thì thôi cứ xem trước đã rồi tính.

Sau khi đốt lửa trại xong, nhiệm vụ phụ của Tạ Tịch lại đổi mới, cậu nói: “Sư phụ, có nhiệm vụ số 4 rồi.”

Giang Tà càng chắc chắn đây không phải đồ đệ của y, chốc chốc lại gọi một tiếng sư phụ thế này, lỗ tai y phải làm sao đây?

Trong lòng y thầm nghĩ như vậy, ngoài mặt lại rất bình tĩnh, giữ vững phong thái của một người thầy chuẩn mực: “Là gì?”

Tạ Tịch nào biết những suy nghĩ vòng vèo trong đầu y, cậu cau mày nói nhỏ: “Kiên trì mười phút.”

Nhiệm vụ kiểu gì vậy? Kiên trì mười phút? Kiên trì làm gì…



Tạ Tịch không hiểu, nhưng Giang Tà lại vụt đứng dậy, đẩy cậu ra sau lưng mình: “Cẩn thận.”

Mặc dù Tạ Tịch đã tăng cường tư chất của người thu thập, nhưng dầu gì vẫn là sơ cấp, chung quy còn có mặt hạn chế, không nhận ra được thay đổi bên ngoài cửa động.

Giang Tà đẩy cậu ra sau, tiện tay nhặt lấy một cành cây, chỉ nghe “phập” một tiếng, cành cây đâm xuyên qua thứ gì đó.

Tạ Tịch lờ mờ nhìn ra!

Ngoài cửa động không biết đã tối đen từ lúc nào, là kiểu mù mịt không trăng không sao, giống như bị một miếng vải đen vừa dày vừa nặng che lấp.

Mà trên miếng vải đen có cái bóng lay động, là hình người, chậm chạp vụng về, giống như… giống như là…

Cương thi!

Cái bóng bị Giang Tà đâm trúng đổ xuống ngay cửa hang, chất lỏng màu xanh tanh hôi tuôn ra từ cổ nó, cái đầu hư thối vì thế cũng lộ ra hình dạng đáng sợ dưới ánh lửa chập chờn.

Tạ Tịch đã gặp phải tình huống như thế này bao giờ đâu!

Giang Tà liếc thấy sắc mặt bạn nhỏ tái nhợt, hạ giọng bảo: “Đợi ở đây.”

Tạ Tịch gật đầu, đứng dựa vào vách tường tít trong cùng hang động.

Giang Tà quơ lấy một cành cây, hướng về phía đám cương không ngừng tràn vào cửa động.

Tạ Tịch trừng mắt nhìn cảnh tượng hãi hùng kia.

Thế giới Mở cấm dùng kỹ năng và đạo cụ, cho nên Giang Tà không có vũ khí, chỉ bằng một cành cây trong tay, y lại có thể tạo ra uy lực lớn như vậy!

Cành cây kia là do Tạ Tịch nhặt, cậu biết rõ đó chỉ là một cành cây bình thường, thậm chí vì rơi xuống đất quá lâu mà đã khô cong.

Nhưng hiện tại nó chẳng hề giống cành cây chút nào, nói là thần binh lợi khí cũng không quá đáng!

Lúc nghe người ta nói X lợi hại thế này thế kia, Tạ Tịch chẳng cảm giác được bao nhiêu, chỉ đến khi tận mắt chứng kiến, cậu mới thấm thía nhận ra chênh lệch khoảng cách giữa người chơi sơ cấp và người thiết kế chân chính.

Phải biết rằng X không dùng bất cứ một kỹ năng và đạo cụ nào đó!

Tạ Tịch nín thở tựa lưng vào tường, cậu không tiến lên vì biết bản thân chẳng giúp được gì, có khi lại thành vướng chân vướng tay.

Giờ cậu đã hiểu ra dụng ý của nhiệm vụ số 4 rồi, kiên trì mười phút, tức là phải trụ được mười phút trước cuộc tập kích của đám cương thi!

Nếu không có Giang Tà, cậu kiên trì được chứ?

Bàn tay cầm cành cây của Tạ Tịch ướt đẫm mồ hôi.

Đừng nói là mười phút, ngay cả mười giây cậu cũng không trụ được!



Nhiều cương thi xông lên dồn dập như vậy, người chơi bình thường cũng trụ không nổi!

Thế sau khi kiên trì đủ mười phút thì sao? Chẳng lẽ biển thi triều này sẽ tự động rút xuống?

Tuyệt đối không có khả năng!

Phải làm sao bây giờ?

Tạ Tịch nhịn không được nghĩ, nếu không có Giang Tà ở đây, nhiệm vụ này chẳng phải không thể hoàn thành được sao?

Không đúng, cậu tỉnh táo lại, Giang Tà từng nói độ khó của nhiệm vụ dẫn dắt sẽ tăng dần, giờ mới đến nhiệm vụ số 4, độ khó đâu thể lập tức tăng vọt lên thế.

Nhiệm vụ số 3 chỉ là đốt lửa trại, nhiệm vụ số 4 sao đã thành mạng người rồi?

Lửa trại…

Trong lòng Tạ Tịch khẽ động, cậu nhìn về phía đám cương thi đeo trên cổ khuôn mặt thối rữa kia.

Cỏ cây đá cuội của thế giới Mở được thiết kế thô cực kỳ, cương thi lại thật đến độ khiến người ta buồn nôn.

Máu mủ hôi rình, da xanh tím tái, mặt mũi méo sẹo, chân tay thì vặn vẹo…

Tạ Tịch cố nhịn cơn buồn nôn, tập trung thăm dò trong chốc lát rồi lớn tiếng nói: “Sư phụ, là lửa trại dẫn bọn chúng tới!”

Giang Tà thoáng giật mình.

Tạ Tịch cắn răng tiến lên, cầm lấy một cành cây đang cháy ném về phía đám cương thi!

Nhìn thấy ngọn lửa, bọn cương thi lập tức giống như bươm bướm nhào qua.

Cậu đoán không sai, đám cương thi này bị ngọn lửa trong hang động hấp dẫn!

Cành cây bị ném ra ngoài đã tắt ngóm, đám cương thi lại quay đầu về đây.

Tạ Tịch tiến lại gần đống lửa, Giang Tà vội nhắc: “Chờ đã.”

Tạ Tịch đưa mắt nhìn y.

Giang Tà nhanh chóng nói: “Đừng để lửa tắt.”

Cậu trợn trừng mắt: “Nhưng…” Không dập lửa sẽ dẫn tới nhiều cương thi hơn, cứ kéo dài như vậy, cho dù là Giang Tà cũng chịu không nổi!

Giang Tà cầm lấy một cành cây khô đang cháy, ném thẳng nó ra ngoài.



Bọn cương thi thoạt nhìn không có bao nhiêu năng lực suy xét, mặc dù chúng bị đống lửa hấp dẫn tới đây, nhưng chỉ cần nhìn thấy ngọn lửa gần hơn là sẽ ngu ngốc lao về phía đó.

Nhưng đây chỉ là kế sách tạm thời, cành cây bị ném ra chẳng mấy chốc đã tắt.

Mặc dù Tạ Tịch không biết vì sao Giang Tà ngăn không cho cậu dập tắt đống lửa, nhưng bản năng nói phải tín nhiệm y, cho nên cậu mới không hành động tùy tiện.

Giang Tà thừa dịp làm phân tán sự chú ý của đám cương thi, nhanh chóng nói: “Rất nhiều con trong số chúng đều không có mắt, không nhìn thấy được lửa, chắc hẳn là do cảm ứng. Nếu giờ dập tắt đống lửa, nhiệt độ cơ thể tỏa ra từ trên người hai chúng ta sẽ trở thành mục tiêu mới hấp dẫn bọn chúng.”

Tạ Tịch giật mình hoảng sợ, nháy mắt đã hiểu ra, bọn cương thi không hướng về nguồn sáng, mà là cảm ứng được nguồn nhiệt.

Nếu vừa rồi cậu dập tắt đống lửa, trong hang động chỉ còn lại hai người bọn họ, vậy thì xem như xong đời!

Trong lúc nói chuyện, Giang Tà cũng đồng thời dập tắt những cành cây sắp bị thiêu rụi, sau đó cầm lấy toàn bộ cành cây đã cháy một nửa…

Tạ Tịch ý thức được y định làm gì, tròng mắt đột nhiên co rút lại: “Anh….”

Cậu quýnh lên, không để ý đến xưng hô sư phụ nữa.

Giang Tà lại cười bảo: “Có đồ đệ thông minh như vậy, sư phụ tất nhiên phải bảo vệ chu đáo rồi.”

Tạ Tịch ngẩn ra, Giang Tà đã cầm toàn bộ cành cây đang cháy xông ra ngoài.

Bọn cương thi giống như phát rồ đuổi theo y, một con cũng không thèm nán lại.

Tạ Tịch nhắm nghiền hai mắt, tự an ủi chính mình: “Giang Tà sẽ không sao đâu, thế giới cấp thấp thế này, sao y có thể xảy ra chuyện được chứ?”

Dù đã nghĩ như vậy, cánh môi cậu vẫn run nhè nhẹ, lòng bàn tay và sau lưng ướt đẫm mồ hôi, nhưng cậu không hề ngồi co ro một chỗ, mà dùng sức đạp lên mấy cành cây vừa tắt, phân tán lượng nhiệt còn sót lại xuống mặt đá cứng rắn.

Tiếc là trong hang động này chẳng có tí đất nào, nếu không cậu nhất định sẽ chôn sạch đống cây cháy dở kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.