Chương trước
Chương sau
Tạ Tịch chia sẻ nhiệm vụ mới, trong ánh mắt viết đầy vẻ: Ngốc to xác và cương thi gà mờ đắc tội với thế giới Mở này à? Sao lúc nào bọn họ cũng phải chết vậy?

Giang Tà đọc hiểu ánh mắt của cậu, lại nói một câu chẳng liên quan gì: “Cậu may mắn thật đấy.”

Tạ Tịch: “???”

“…”

Gắn chân chết cho cương thi gà mờ là may mắn? Hay giết người là may mắn?

Từ khi rời khỏi thế giới gốc, Tạ Tịch đã đánh mất niềm tin vào vận may của mình rồi.

“May mắn” này toàn đẩy cậu vào những hoàn cảnh bi thảm, chơi vơi giữa lằn ranh sống – chết!

Giết người chắc chắn là không thể rồi, ngốc to xác và cương thi gà mờ đều không phải kẻ ác, tại sao phải giết chứ?

Khổng Nhung Lương và Trần Khánh đều nhìn thấy Giang Tà mang về một cặp chân cương thi, nhưng cả hai không biết y làm vậy là có ý gì.

Khổng Nhung Lương còn tử tế nhắc nhở một câu: “Nếu hai người đói thì chỗ tôi có đồ ăn này.”



Tạ Tịch: “???”

Trần Khánh bị mất đôi chân cũng không gây trở ngại cho hắn cốc đầu gã đồng đội tứ chi phát triển: “Ngu ngốc, ngậm miệng lại đi!”

Khổng Nhung Lương thành thật lại, nhưng trong mắt vẫn hiện đầy vẻ không cam lòng: Nếu ân nhân muốn ăn cơm thì chỗ tôi có đồ ăn ngon hơn đó, chân cương thi kia…

Tạ Tịch trợn trắng mắt, đột nhiên có chút động lòng trước lựa chọn thủ tiêu bọn họ!

“Trần Khánh.” Tạ Tịch nhìn về phía cương thi gà mờ: “Anh có muốn đứng lên không?”

Trần Khánh ngẩn người, không hiểu lắm.

Trong đầu Tạ Tịch đã có vài ý niệm mơ hồ, chẳng qua không chắc chắn lắm, song điều này không cản trở cậu phát huy khả năng diễn xuất cao siêu mang đi lừa thầy dối bạn.

“Tôi không dám đảm bảo sẽ không có tác dụng phụ gì, cũng không chắc anh có thể chịu được hay không, thậm chí còn không xác định được sau đó anh còn có thể giữ vững lý trí bao lâu.”

Trời sinh cậu có một khuôn mặt trắng noãn, nhìn thì non nớt, chỉ khi nói chuyện bằng giọng điệu lành lạnh, đều đều mới khiến người ta có cảm giác khiếp sợ.

Mặt Trần Khánh bẩn thỉu nhem nhuốc, chỉ có cặp mắt là sáng ngời: “Cậu có thể giúp tôi đứng dậy hả?”

Tạ Tịch đáp: “Thử mới biết được.”

So ra Khổng Nhung Lương còn kích động hơn Trần Khánh: “Xin cậu cứu hắn với!”

Dứt lời gã đàn ông sức dài vai rộng này lập tức quỳ “bịch” xuống đất.

Tạ Tịch: “…”

“Đừng vui mừng quá sớm, tôi không chắc sẽ xảy ra chuyện gì đâu.” Ánh mắt Tạ Tịch sắc bén, đè thấp giọng: “Anh cũng thấy rồi đấy, đây là cặp chân cương thi hàng thật giá thật, may thì anh có thể dựa vào nó để đứng lên được, nhưng cũng có khả năng sẽ bị lây nhiễm rồi biến thành một con cương thi đúng nghĩa.”

Trần Khánh tỉnh táo lại.



Tạ Tịch nhìn hắn chằm chằm, hỏi: “Cho dù kết quả có như vậy, anh vẫn muốn thử chứ?”

Nếu Trần Khánh không muốn, Tạ Tịch sẽ không làm.

Đây là nhiệm vụ của Tạ Tịch, nhưng cũng là tương lai của Trần Khánh, nếu không có sự đồng ý của người trong cuộc, tùy ý làm thì có khác gì giết người đâu.

Một nhiệm vụ phụ mà thôi, cùng lắm thì bỏ.

Trần Khánh dán mắt vào cặp chân cương thi kia, im lặng chẳng nói tiếng nào.

Tạ Tịch cũng đứng im chờ câu trả lời của hắn.

Mãi sau, Trần Khánh mới mở miệng: “Cậu có thể đáp ứng một yêu cầu của tôi không?”

Tạ Tịch bảo: “Anh nói đi.”

Trần Khánh nói: “Nếu tôi thực sự biến thành cương thi, xin hãy giết tôi!”

Đồng chí lão Khổng vèo cái nước mắt lưng tròng.

Tạ Tịch nhìn khuôn mặt dơ bẩn kia, máu mủ tuôn ra nhiều đến độ đã không thấy rõ dáng vẻ vốn có, thế là gật đầu đồng ý: “Được.”

Trần Khánh nghe xong câu nói bình tĩnh đó thì như trút được gánh nặng trên vai, hắn thản nhiên nói: “Làm phiền cậu rồi!”

Có khả năng sống sót thì ai lại muốn chết chứ? Chỉ cần còn một tia hy vọng, ai lại cam lòng buông tay?

Dẫu có phải giẫm lên mũi gai, trèo lên dây cáp, chỉ cần có thể bước qua Hoàng Tuyền, trở lại hiện thế, ai cũng sẽ kiên trì đến cùng!

Tạ Tịch giả bộ bình tĩnh trước mặt ngốc to xác và cương thi gà mờ đấy, nhưng kỳ thực trong lòng lại hoang mang tột độ, cậu không chắc chắn lắm nên quay sang nhìn Giang Tà.

Trong mắt y tràn ngập ý cười, nhìn dáng vẻ chột dạ của cậu lại cảm thấy đáng yêu thế chứ, y mấp máy môi: Gắn vào là được.

Tạ Tịch nhìn không hiểu lắm, trong mắt hiện vẻ mê mang: Ấn xuống?

Giang Tà cảm thấy độ thiện cảm -365 này sắp không giúp y tỉnh táo được rồi, yết hầu y nhấp nhô, chậm rãi nói từng từ: Ngắm kĩ, đặt chuẩn.

Tạ Tịch xem chừng hiểu ra chút, cậu lại nhịn không được hỏi: Làm được hả?

Giang Tà nhớ lại dáng vẻ “đã liệu trước” của cậu lúc nãy, đáy lòng ngứa ngáy như có bầy kiến đang nhảy nhót điên cuồng, y đáp: Được chứ, nhóc thần y.

Tạ Tịch coi hiểu nửa vế đầu, nửa sau thì mù tịt: Anh nói gì thế? Cẩn thận chút à?(*)

(*)Nhóc thần y là小神医, cẩn thận chút là 小心些, bạn Tịch nghe được mỗi chữ 小 nên bị nhầm.

Tạ Tịch hít vào một hơi thật sâu, sau đó quay sang bắt đầu lắp chân cho cương thi gà mờ.

Nhiệm vụ phụ đã đưa ra gợi ý như vậy thì không có chuyện không thể hoàn thành, cho nên chắc là có thể gắn chân được, về phần gắn kiểu gì thì phải mày mò chút.

Khiến Tạ Tịch khá rầu rĩ đó là hình ảnh này có hơi buồn nôn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.