Trác Liễu cả giận nói: “Đấy là lý do để ông cướp cánh tay của tôi đó hả? Thuận tay phải cái quái!”
Tào Quảng đắc ý: “Hì hì hì.”
Các cụ ta hay bảo vui quá hóa buồn, đặt trong trường hợp này cấm có sai. Một con cương thi đột nhiên nhào tới, cắn phập vào cánh tay Tào Quảng…
Tào Quảng sợ ngây người, nổi đóa lên: “Cánh tay yêu quý nhất của tôi aaa!” – Anh ta vung đao lên, chém cương thi làm đôi.
Cương thi mà có đầu óc chắc sẽ tức đến đột quỵ. Hỏi thử xem nó có oan ức không? Tức tưởi không? Hận thù không? Đã bị gà cưỡi thì thôi đi, vất vả lắm mới cắn được miếng thịt, vị lại tệ không chịu nổi, mùi thối sộc lên phát ói, tự nó chưa ghét bỏ thì thôi đã bị chém thành hai khúc.
Ừm… Quý ngài cương thi vất vả rồi!
Tào Quảng chỉ cần dễ xài, đến cả tay phải cũng không chê, vị còn lại thì chân có dùng được hay không không quan trọng, chủ yếu nhìn phải đẹp mắt.
Trang Nghĩa nhìn hai cẳng chân cương thi nữ, đắn đo không biết chọn cái nào.
Tạ Tịch câm nín hỏi: “Có đổi nữa không?”
“Đổi thì vẫn muốn đổi, nhưng anh nhìn hai cặp đùi này đi. Đùi thứ nhất đẹp mắt, thon dài cân đối lại không bị tổn thương, đùi thứ hai nhìn tổng thể rất hài hòa, thẳng tắp và khỏe khoắn giống một cặp chân sống.”
Tạ Tịch trầm mặc: “Chân giò hun khói? (1)”
Trang Nghĩa: “Là đôi chân còn sống!”
(1)Chân sống – 活腿 và Chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-dang-load/2495250/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.