Chương trước
Chương sau


Trò chơi: Thị trấn cổ tích (02)

Chương 018: Giang Lão Tà bình tĩnh nói: "Đại khái là nhớ tôi đi."



Không được xem trực tiếp, Giang Tà cảm thấy vô cùng tiếc nuối, chẳng qua trò chơi của y không dễ đổi như vậy.

Chờ mấy ngày nữa vậy, Chuẩn Thế giới cấp D sẽ sớm qua cửa thôi.

Y tiện tay tra xét nhiệm vụ tập kết lần này một chút, đẳng cấp càng cao quyền hạn có được cũng cao, mặc dù y không nhìn thấy được nội dung cốt truyện nhưng có thể coi được vài số liệu cơ bản.

Ví dụ như người thiết kế...

Nhan Triết cũng tra xét, hắn hoảng sợ nói: "Hỏng rồi, là do đám súc sinh Trảm Song Môn kia thiết kế!"

Người độc lập thiết kế trò chơi giống như Giang Tà vô cùng hiếm, đa số đều lấy hình thức tổ chức chiêu mộ đông đảo những người thiết kế cấp thấp tạo thành cộng đồng thiết kế. Vân Các cũng có đoàn đội thiết kế của họ, Trảm Song Môn cũng là một tổ chức cùng loại, có điều quy mô của nó nhỏ và tàn nhẫn hơn nhiều.

Bọn họ còn có biệt hiệu là Trảm Tân Môn, chuyên môn dựa vào việc hành hạ người mới đến chết để thu hoạch phần thưởng nhiệm vụ phong phú.

"Tiểu Tường Vi gặp nguy hiểm rồi," Nhan Triết hơi lo lắng nói, "Loại Chuẩn Thế giới cấp thấp này chúng ta đều bị hạn chế tiến vào, không có cách nào đi cứu cậu ta."

Giang Tà nói: "Không có việc gì."

"Ông tự tin như vậy?" Nhan Triết bỗng chốc nhớ ra, "Tiểu Tường Vi nhận được phần thưởng đặc biệt gì?" Sau khi hoàn thành Chuẩn Thế giới cấp S nhất định sẽ nhận được phần thưởng đặc biệt, còn phần thưởng đó là gì thì phải xem vận may.

Giang Tà: "Thuật triệu hồi."

Nhan Triết nói: "Lão Z càng ngày càng keo kiệt, cái thứ đồ tồi tệ vậy cũng được coi là phần thưởng đặc biệt à?" Lão Z trong miệng hắn chính là Zone, chỉ ý chí Trung Ương.

"Khoan đã..." Nhan Triết hoài nghi nói, "Không phải triệu hồi Thánh thú đấy chứ?"

Giang Tà hỏi lại: "Ông coi tôi là Thánh thú à?"

Nhan Triết suýt tí nữa thì nói hớ: Ông là thằng trộm chó.

CMN?

Tinh linh tóc bạc sparta: "Tiểu Tường Vi rút được phần thưởng đặc biệt là triệu hồi ông? Mịa nó, vận may của cậu ta lớn bao nhiêu đây?" Mấy vị trên bảng nổi danh đều bị lão Z bỏ vào hệ thống triệu hồi, nhưng mà xác suất thấp đến sôi máu, trước mắt thật đúng là chưa nghe nói có ai rút được dạng phần thưởng này.

Phải biết rằng thuật triệu hồi không bị đẳng cấp thế giới hạn chế, vốn với thân phận của Giang Tà, ngay cả Chuẩn Thế giới phổ thông cấp S cũng không thể tiến vào chứ đừng nói là cấp D. Nhưng nếu như được triệu hồi, đừng nói là cấp D, ngay cả kém nhất là cấp F y cũng tiến vào được.

Càng chết người hơn chính là, mặc dù thuật triệu hồi có hạn chế thời gian, nhưng khi được triệu hồi, đó chính là trạng thái toàn thịnh.

Giang Lão Tà trong trạng thái toàn thịnh còn không phải là gặp thần giết thần gặp phật giết phật sao!

Nhan Triết không lo lắng, đừng nói là Chuẩn Thế giới cấp D với mấy tên nhãi nhép Trảm Song Môn, có là Chuẩn Thế giới cấp S thêm toàn thành viên của Trảm Song Môn cũng không đủ cho Giang Tà chém một đao.

Nhan Triết nhịn không được lại than thở: "Vận may của Tiểu Tường Vi thật đỉnh."

"Cũng không hẳn là do vận may." Giang Tà khiêm tốn nói, "Chủ yếu là do duyên phận, duyên phận tới ngăn cũng không được."

Nhan Triết: "..." Chưa từng thấy người nào mặt dày vô sỉ như vậy!

Giang Tà lại nói: "Các ông đi khai hoang đi, tôi chờ em ấy."

Nhan Triết: Mịa nó, thật ê răng.

Hai tròng mắt của hắn đảo một vòng, lại hỏi: "Ông chắc có thể nhìn thấy độ thiện cảm của Tiểu Tường Vì đối với ông nhỉ?"

Giang Tà: "...Dĩ nhiên."

Nhan Triết có chút hả hê nói: "Để tôi đoán nhé, 0.5 điểm đúng không, sẽ không phải là 0 điểm đấy chứ? Hahahahahahaha!" Hắn cười ré lên.

Hắn và Giang Tà quen nhau rất lâu, biết được kỹ năng vô bổ này của y, nhưng mà hắn cũng không biết thứ đồ này còn có thể hiển thị số âm...

Giang Tà không biết xấu hổ nói: "169."

Nhan Triết trợn mắt há hốc mồm: "Cao như vậy hả? Không có khả năng!"

Giang Tà liếc mắt nhìn tên Tạ Tịch, nói: "Mới vừa thay đổi rồi, 170."

Vẻ mặt Nhan Triết vô cùng khiếp sợ: "Làm sao có thể? Dựa vào cái gì mà tăng lên? Hai ngươi cũng không ở cùng một chỗ!"

Giang Lão Tà bình tĩnh nói: "Đại khái là nhớ tôi đi."

Nhan Triết: "..."

Chạy chạy, nghe không nổi nữa!

Chọc Nhan Triết rời đi, Giang Tà nhìn độ thiện cảm tụt xuống còn -170, lo lắng nghĩ: Sao lại mất một điểm?

Lại nói đến Tạ Tịch bên kia, cậu đang nghiêm túc nhìn kỹ bảng thông tin.

Kết hợp nội dung chính của trò chơi và nhiệm vụ chính, Tạ Tịch hoài nghi trong sơn động ở ngọn núi phía sau thị trấn có khả năng ẩn giấu một con rồng, mà nhiệm vụ của cậu chính là thu thập tim rồng, quá nửa là phải chém chết con rồng hung bạo, một trò chơi trừ gian diệt ác.

Đơn giản hơn nhiều, so với nội dung chính của "Tình yêu bên trái hay là bên phải" thì quả thực khác biệt như ngày với đêm, trò chơi tình yêu ngọt ngào cái gì chứ, có ai chân đạp bốn thuyền mà vẫn ngọt ngào không!

Thế là Giang Tà mất một điểm thiện cảm.

Tạ Tịch lại nhìn về phía nhiệm vụ phụ, phát hiện nó đang ở trạng thái chờ đổi mới, cậu ấn xuống khoảng không, nhiệm vụ phụ thay đổi, xuất hiện một đoạn chữ màu lam: Lần theo long quyển phong(*). (long quyển phong: vòi rồng)

Này... Tính làm gì thế... Làm thế nào để lần theo vòi rồng?

Tạ Tịch nhìn qua các giới thiệu trên màn nước, cũng biết được rất nhiều thiết lập liên quan đến nhiệm vụ. Nhiệm vụ chính không phân chia đẳng cấp nhưng nhiệm vụ phụ thì có. Không phải ai cũng có thể đổi mới nhiệm vụ phụ, và không phải ai cũng tìm được một nhiệm vụ phụ tốt.

Dựa theo màu sắc để phân chia, về cơ bản là trắng, lục, lam, tím, vàng... theo thứ tự tăng dần.

Trong Chuẩn Thế giới cấp D, nhiệm vụ phụ màu lam là cấp cao nhất, sau khi hoàn thành khẳng định có phần thưởng (tương đối) phong phú.

Có điều, lần theo vòi rồng nghe có vẻ hơi khó hiểu, không nhất định có thể hoàn thành.

Tạ Tịch tiếp tục nhìn xuống dưới, phát hiện lần này không có số lần load... Nói cách khác chết là chết thật sao?

Đạo cụ được mang theo chỉ có ba món, Tạ Tịch liếc nhìn đống đồ trong túi của mình, chọn lấy ba món có khả năng cần dùng đến nhất.

Vì lựa chọn đặc quyền không có nên tạm thời là một hàng chữ màu xám giống như trạng thái không thể dùng, Tạ Tịch phỏng đoán cấp bậc của trò chơi này quá thấp, không hợp dùng đặc quyền.

Nhìn kỹ xong, Tạ Tịch cơ bản có chút ý tưởng trong đầu, sau khi cậu tắt bảng thông tin đi thì trước mắt đột nhiên sáng lên.

"Cẩn thận!" Giọng nói của Trọng Kim vang lên bên tai cậu.

Tạ Tịch còn chưa thấy rõ hoàn cảnh trước mắt đã ngửi được mùi máu tanh gay mũi.

Chuyện gì đã xảy ra? Mắt cậu híp lại, tập trung tầm mắt cuối cùng cũng thích ứng được ánh nắng gay gắt giữa trưa này.

"Trọng Kim!" Tạ Tịch vội vàng đỡ lấy anh ta, kinh ngạc nhìn lỗ máu trên ngực người này.

"Tôi..." Trọng Kim muốn nói gì đó, nhưng khóe miệng tràn ra máu tươi ngăn chặn cổ họng anh ta, khiến anh ta không phát ra nổi một âm thanh nào.

Trọng Kim mở trừng mắt, thân thể run rẩy dữ dội, phát ra âm thanh ục ục ngắt quãng...

Tạ Tịch nói: "Anh đừng nói gì, tôi giúp anh cầm máu!"

Trọng Kim dùng hết sức lực cuối cùng, gắt gao nắm chặt cánh tay của cậu, giãy dụa nói ra hai chữ cuối cùng: "...Cẩn thận."

Nói xong lời này, anh ta nghiêng đầu sang bên, chết.

Tạ Tịch không hề nghĩ tới vừa mới tiến vào trò chơi đã xảy ra chuyện!

Cậu nhíu chặt mày, nhìn vết thương trên lồng ngực Trọng Kim...

"Giết người! Giết người!" Tiếng thét chói tai của một cô gái vang lên, rất nhiều người vây quanh.

"Nổi điên rồi, Bạch Hạ cũng nổi điên rồi!"

"Bắt lại, mau bắt cậu ta lại!"

"Ọe..." Có người buồn nôn nói, "Nhiều máu quá..."

"Bạch Hạ ngay cả con gà cũng không dám giết, bây giờ thấy nhiều máu như vậy mà mặt không biến sắc."

Trước kia Tạ Tịch cũng sợ máu, nhưng mà trải qua lễ rửa tội của trò chơi trước đó, cậu làm gì còn sợ những thứ này?

Chẳng qua Trọng Kim chết khiến cậu rất bất ngờ. Cậu không chắc có bao nhiêu tình cảm với anh ta, thậm chí vẫn còn nghi kị nhiều điều, nhưng anh ta cứ thế mà chết đi...

Trò chơi này không được load, nhưng bọn họ mua bộ đồng phục kia không phải có thể miễn một lần vết thương chí mạng sao? Chẳng lẽ Trọng Kim không mang vào trò chơi? Hay là...

Tạ Tịch đã bị hai thôn dân cường tráng kéo lên, trói gô đưa vào lồng giam dưới mặt đất.

Thị trấn cổ tích... Thoạt nhìn cũng chẳng phải truyện cổ tích...

Tạ Tịch lau máu trên người, rơi vào suy tư.

Thân thể này gọi là Bạch Hạ. Trọng Kim chết ở cạnh cậu, các thôn dân tưởng cậu giết chết Trọng Kim, cho nên giam cậu lại. Tình huống vừa rồi quá loạn, người lại đông nên Tạ Tịch không có cách nào phản kháng, chỉ có thể tạm thời "đi vào khuôn khổ".

Những người chơi khác đâu? Ngoại trừ cậu và Trọng Kim chắc hẳn còn có tám người nữa, bọn họ ở trong đám đông sao? Hay là tỉnh lại ở địa điểm khác?

Cậu vừa tiến vào trò chơi đã bị xem là hung thủ giết người, phải làm sao để ra ngoài điều tra về tim rồng?

Còn nữa, Trọng Kim thật sự đã chết rồi sao?

Tất cả mọi thứ đều xảy ra quá bất ngờ, nhưng chuyện này không quấy nhiễu lý trí của Tạ Tịch, mà ngược lại càng khiến cậu tỉnh táo hơn.

Không thể xem thường, dù đây chỉ là trò chơi cấp D.

Cậu quan sát nơi mình đang bị giam, đây là một địa lao cũ nát, ẩm ướt và âm u, hàng rào đều bị gỉ, tản ra mùi gỉ sét kỳ quái.

"Này..." Một giọng nói giòn giã truyền tới từ trong góc, "Có thể đưa tôi quần lót của cậu không?"

Tạ Tịch: "???"

Cậu thình lình quay đầu lại, nhìn thấy một bóng người run rẩy trong bóng tối phía sau.

Ánh sáng trong lồng giam rất yếu, theo lý thuyết không thể thấy rõ đối phương, nhưng Tạ Tịch là người thu thập, có năng lực nhìn ban đêm nhất định, cho nên có thể nhìn ra đại khái.

Đó là một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, ngoại hình thanh tú, chỉ là quần áo có hơi rách rưới, nhìn có vẻ đã đói bụng rất lâu, hơn nữa còn bị thương, vết sẹo chói mắt vạch trên cánh tay thon gầy, giống một con rắn cuộn siết trên thân cây.

Cậu ta có một đôi mắt rất to, rụt rè, còn ẩm hơi nước, nhìn vô cùng đáng thương.

Tạ Tịch còn tưởng lỗ tai mình có vấn đề, thằng nhóc đáng thương thế kia lấy đâu ra lá gan đùa giỡn lưu manh chứ?

Thằng nhóc đáng thương oa một tiếng khóc lớn, bộ dáng vô cùng thê thảm cất tiếng: "Chị gái ơi, xin chị thương xót, van chị đấy, cho em quỳ xuống dập đầu ba cái được không? Chị bố thí cho em một cái quần lót đi!"

Tạ Tịch: "..." Cậu không nghe lầm, đây chính là một người thần kinh!

"Hu hu hu... Em muốn về nhà, em rất nhớ mẹ, nhớ cha, nhớ Đại Hoàng và Tiểu Lục QAQ!" Thực sự không phải giả vờ khóc, khóc đến đứt từng khúc ruột rồi!

Tạ Tịch vốn không muốn để ý đến cậu ta, lại nhịn không được nhìn về phía đó.

Ai ngờ cậu vừa nhìn, thằng nhóc đáng thương này lại được đằng chân lân đằng đầu, tiếp tục gào khóc: "Em cầu xin chị, cho em quần lót của chị đi, em chỉ muốn một chiếc thôi, xin thương xót đi mà chị gái xinh đẹp!"

Tạ Tịch: "..." Cậu từng gặp ăn xin, nhưng vẫn chưa thấy ai xin loại đồ này!

Có lẽ người bị bệnh thần kinh này là nhân vật mấu chốt, Tạ Tịch nén giận nói: "Tôi là con trai."

"Con trai?" Thằng nhóc đáng thương giật bắn lên, mở to mắt nhìn chằm chằm cậu rất lâu mới hoảng sợ nói, "Con trai sao lại có ngoại hình xinh đẹp như vậy!"

Tạ Tịch híp mắt lại.

Thằng nhóc đáng thương nháy mắt ỉu xìu: "Anh sao có thể là con trai được chứ... Tôi chỉ thu thập đồ của chị gái..."

Hai chữ "thu thập" này trực tiếp kích thích Tạ Tịch: "Cậu là người chơi?"

Thằng nhóc đáng thương kinh ngạc, lao ra nói: "Đồng bào?"

Tạ Tịch: "..." Không ai muốn trở thành đồng bào với cậu cả!

Thằng nhóc đáng thương khóc đến nước mắt đầm đìa: "Tôi tên là Tống Thích, là người thu thập sơ cấp..."

Quả nhiên là thế... Tạ Tịch im lặng hỏi cậu ta: "Đừng bảo nhiệm vụ chính của cậu là..."

Tống Thích bị chọt trúng chuyện thương tâm, cực kỳ ai oán: "Chờ tôi trở về sẽ chuyển chức, cả đời này tôi đều không muốn làm người thu thập, tôi rõ ràng là một thằng gay, sao phải giống như tên bỉ ổi đi thu thập quần lót thiếu nữ chứ!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.