Tạ Tịch tức giận đến tay run rẩy, dĩ nhiên cậu biết trong trò chơi này có hồn ý của X, thậm chí hoài nghi Lục hoàng tử cũng là hồn ý của y, nhưng trăm lần nghìn lần không ngờ tới ba vị hoàng tử này đều là hồn ý của X!
Cậu sẽ không nhận lầm, nhất là sau lần triệu hồi con rối của X, rất dễ dàng phân biệt được.
Mấy người này đều có một vài đặc điểm khá giống X, bây giờ còn thành anh em, nhìn vô cùng hợp lý.
Tạ Tịch mơ hồ có một dự cảm tồi tệ, Tứ hoàng tử sẽ không phải là anh họ Glinton đấy chứ...
Cho dù phải cũng không quan trọng, nội tâm cậu không hề gợn sóng.
Tam hoàng tử liếc nhìn Tạ Tịch, bờ môi khẽ nhếch, đầy hứng thú hỏi: "Mới tới hả?"
Gã ta đi đến trước mặt Tạ Tịch, như tên dê xồm nâng cằm cậu lên.
Tạ Tịch: "..." Đậu xanh rau má cả nhà anh!
Tam hoàng tử giống Gall như đúc, nhưng khác với vẻ nhát gan yếu đuối của "hầu gái nhỏ", gã ta mặc quân phục, kết hợp với khuôn mặt tinh xảo tạo thành chênh lệch rõ ràng, vô hình mang theo một chút khoa trương và không đứng đắn: "Tên?"
Tạ Tịch không muốn nói tên cho gã ta, thậm chí chỉ muốn đạp cho một phát!
Nhị hoàng tử ở một bên cười, giọng nói du dương mê người: "Em ba lại muốn cướp người với anh đấy hả?"
Gã mới mở miệng, đôi mắt Tam hoàng tử đã híp lại, buông Tạ Tịch ra: "Ồ, anh hai muốn cậu ta?"
Nhị hoàng tử rõ ràng cũng mới tới, thậm chí còn chưa nói được nửa câu với Tạ Tịch, thế mà gã lại nói: "Đúng vậy, vừa đến anh đã nhìn trúng người này, đang định hỏi nguyện vọng của cậu ấy thì em tới."
Cái gì gọi là trợn mắt nói láo? Nhị hoàng tử thực giỏi suy diễn.
Tạ Tịch chẳng muốn trêu chọc mấy tên thần kinh này chút nào, cậu đảo mắt nhìn vào khoảng không, gắng hết sức giảm độ tồn tại của mình xuống.
Nhị hoàng tử lại không có ý định bỏ qua cho cậu, gã nhìn Tạ Tịch, đôi mắt cong cong, dáng vẻ cười mà như không cười hỏi: "Có muốn đến chỗ ta hay không?"
Ánh mắt Tam hoàng tử thình lình phóng tới đây, nhìn chòng chọc Tạ Tịch.
Tạ Tịch: "!"
Giờ khắc này, Tạ Tiểu Tịch lại nghĩ tới sự kinh khủng khi bị một tiễn xuyên tim.
Làm sao bây giờ?
Ai cũng không muốn trêu chọc, nhưng không trả lời, có phải sẽ mất một mạng không? Cậu không có điểm save, vậy làm sao mà load được!
Giữa nguy cơ của sự sống và cái chết, Đại hoàng tử vẫn luôn im lặng đột nhiên cất tiếng: "Gây khó dễ cho một người mới làm gì." Y nhìn thằng ba một chút, rồi lại quay sang nhìn thằng hai, trong đôi mắt đen có ý tứ: biết chừng biết mực chút.
Tam hoàng tử nhướng mày, hừ một tiếng, sải bước vào phòng nghị sự.
Nhị hoàng tử vẫn cười híp mắt, treo lên khuôn mặt phong hoa tuyệt đại, nói lời gợi đòn: "Bé nhân ngư ơi, cung điện của ta lúc nào cũng rộng mở chào đón em."
Gã ghé vào bên tai Tạ Tịch nói nhỏ, thanh tuyến đẹp đẽ, ngôn ngữ mập mờ, nhân ngư bình thường chỉ sợ đã đỏ mặt, trái tim đập loạn như con nai nhỏ.
Về phần Tạ Tịch... Cậu phải phí sức lực to lớn mới nhịn không dùng giáo đâm chết gã!
Dù sao cũng tiễn được ba tên thần kinh này đi rồi, lúc rời đi Nhị hoàng tử còn thuận miệng hỏi: "Thằng tư không tới à?"
Đại hoàng tử cũng thấp giọng hỏi thăm: "Thân thể của lão Tứ lại không khỏe sao?"
Một tên lính nơm nớp lo sợ trả lời: "Dạ thưa, thấy báo là bị đau đầu, xin nghỉ ốm ba ngày ạ."
Đại hoàng tử nói với thị vệ của y: "Xế chiều đến chỗ của Tứ điện hạ."
Thị vệ kia đáp lại: "Vâng."
Nhị hoàng tử thờ ơ nói bóng nói gió: "Anh ra dáng anh cả thật đấy."
Những lời sau đó cậu không nghe được nữa, chỉ mấy câu như vậy cũng cảm giác được sóng ngầm giữa ba vị hoàng tử, thật sự là chẳng ai chào đón ai, sắp sửa xé rách mặt với nhau rồi.
Không chỉ có Tứ hoàng tử không đến, mà Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử cũng không xuất hiện.
Tạ Tịch đứng cả ngày, ngay cả cái bóng của mục tiêu nhiệm vụ cũng không thấy, lại còn bị ba tên thần kinh kích thích đến độ muốn chạy trốn khỏi vương cung.
Thấy nhiều người đi tới đi lui, Tạ Tịch cũng hiểu được thiết lập của vương quốc dưới đáy biển.
Cư dân phổ thông đều có hình thái nhân ngư, chỉ có hoàng tộc và quý tộc mới có thể biến đuôi cá thành hai chân, nó tượng trưng cho pháp lực cường đại, biến ra hai chân càng sớm càng chứng tỏ tư chất cực cao của hoàng tử.
Giống ba hoàng tử đầu, họ đều biến ra hai chân lúc 3 tuổi, Tứ hoàng tử yếu ớt nhiều bệnh phải đến tận năm 7 tuổi, Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử lần lượt là năm 4 tuổi và 5 tuổi, mặc dù chậm hơn ba hoàng tử đầu chút ít, nhưng vẫn là con cưng của trời.
Phải biết rằng, hoàng tử và công chúa đời trước mười mấy tuổi, thậm chí là đến khi trưởng thành mới có pháp lực nhường này.
Ngoại trừ tám người con đã thành niên, một trong bốn đứa bé còn lại, nghe nói cũng có thể biến đuôi thành hai chân khi mới gần 6 tuổi.
Không thể không nói trình độ của hoàng thất thế hệ này rất cao, trên cả tốt nhất, không uổng công vị vua già chăm chỉ "cày cấy" như vậy.
Lúc Tạ Tịch sắp tan ca, Tam hoàng tử xuất hiện trước điện nghị sự, gã ta cau mày, biểu cảm khó nén sự tàn bạo, thị vệ theo sau không dám thở mạnh một hơi, cực kỳ ngoan ngoãn.
Gã ta nhanh chân đi ra khỏi điện nghị sự, vạt áo kéo theo một đợt nước cuốn, cho thấy chủ nhân của nó tức giận ngút trời.
Thần kinh Tạ Tịch căng thẳng, hy vọng mình có thể biến thành một vỏ sò tầm thường nhất dưới đáy biển.
Nhưng mà Tam hoàng tử vẫn liếc mắt nhìn cậu.
Gã ta bỗng nhiên dừng bước, sầm mặt đi tới trước mặt Tạ Tịch. "Gall" cao hơn Tạ Tịch nửa cái đầu, bả vai cũng rộng hơn, trên người khoác bộ quân phục càng giống như kiếm rút khỏi vỏ, lộ hết sự sắc bén.
"Tên." Giọng nói cũng lạnh lẽo như một lưỡi đao phủ sương giá.
Tạ Tịch mắt nhìn thẳng đáp: "Seyin Hall."
Tam hoàng tử nhìn chằm chằm cậu: "Ngươi muốn đến cung điện của Aix?"
Aix là Nhị hoàng tử sao... Tạ Tịch nhức hết cả trứng, không chỉ giống khuôn mặt mà ngay cả tên cũng y đúc, là do hồn ý hay do X quá lười!
Cậu không lên tiếng tựa hồ chọc giận Tam hoàng tử, vị này lúc còn là "hầu gái Gall" tính tình đã thất thường, giờ biến thành hoàng tử điện hạ công trạng hiển hách thì tính khí càng lớn, gã ta bóp lấy mặt Tạ Tịch, đè thấp giọng nói: "Nói chuyện."
Lông mi Tạ Tịch khẽ run, miễn cưỡng mở miệng: "Tam điện hạ, thuộc hạ là hộ vệ hoàng tộc, sẽ không đi chỗ nào cả."
Đôi mắt thâm thúy của Tam hoàng tử khóa chặt lấy cậu: "Đến chỗ của ta, ta cho ngươi tiền đồ tốt hơn." Trong mấy vị hoàng tử, lão Tam biết đánh nhau nhất, có tiếng nói cực cao trong quân đội, một thị vệ nhỏ giống như Tạ Tịch, nếu có thể tiến vào doanh trướng của gã ta, trong tương lai quả thực là tiền đồ vô lượng.
Tạ Tịch rũ mắt, nói khẽ: "Cảm tạ Tam điện hạ đã cất nhắc, thuộc hạ chỉ là hộ vệ hoàng tộc."
Rất thẳng thắn từ chối.
Tạ Tịch chẳng muốn quần nhau với bệnh thần kinh chút nào, cậu chỉ muốn sớm nhìn thấy Lục hoàng tử, góp nhặt tình yêu của anh ta, sau đó cấp tốc rời đi!
Tam hoàng tử lại không hề tức giận, gã ta nở nụ cười, hơi thở tàn bạo quanh người nhạt đi không ít. Gã ta buông Tạ Tịch ra, nói: "Cứ vậy đi, ngày mai gặp."
Trên mặt Tạ Tịch tỏ vẻ lễ độ cung kính, trong lòng lại nghĩ cả đời này không qua lại với nhau.
Tam hoàng tử vừa đi, Nhị hoàng tử cũng xuất hiện, gã cười tủm tỉm, tiếc rằng đáy mắt không có tí hơi ấm nào.
Tạ Tịch vốn muốn tan ca, lại phải đợi gã rời đi mới thay phiên được.
Nhị hoàng tử đứng trước mặt cậu, dịu giọng nói: "Há mồm."
Tạ Tịch không hiểu ra làm sao.
Nhị hoàng tử giống như làm ảo thuật lấy ra một thứ quả nho nhỏ, to cỡ đầu ngón út, trong mịn óng ánh, nhìn đã thấy thơm ngọt ngon miệng.
Tạ Tịch: "..."
Nhị hoàng tử bóc lớp vỏ trong suốt bên ngoài đi, để bên miệng Tạ Tịch: "Rất ngọt."
Tạ Tịch không muốn ăn, cậu sợ có độc!
Nhị hoàng tử nháy mắt: "Không ăn, hôm nay ta sẽ không đi."
Tạ Tịch càng sợ tên thần kinh này gây sự, thế là cậu há miệng.
Trái nhỏ căng mịn trong suốt kia còn ngọt hơn so với tưởng tượng một chút, hơn nữa vừa vào miệng đã tan, rất khó hình dung đó là quả gì, có điều chắc chắn ăn rất ngon.
Đôi mắt Nhị hoàng tử hơi cong: "Ngon không?"
Tạ Tịch: "..."
Nhị hoàng tử lại nói: "Đến cung điện của ta, mỗi này đều đút cho ngươi ăn."
Ăn em gái anh ấy!
Tạ Tịch không thể trêu vào gã: "Xin Nhị điện hạ đừng đùa giỡn với thuộc hạ."
"Ta cũng không nói đùa." Nhị hoàng tử cười như không cười nói, "Ta thật lòng mời ngươi."
Thật lòng cái quỷ ấy, tên cặn bã ngay cả tên người ta cũng không hỏi, ở đâu ra thật lòng!
Tạ Tịch không lên tiếng.
Nhị hoàng tử rất hiểu lạt mềm buộc chặt, giọng nói của gã nhẹ nhàng và hòa nhã: "Không cần vội vã, ta chờ ngươi."
Tạ Tịch: "..." Đi mà chờ quỷ ấy!
Nhị hoàng tử vừa đi, Tạ Tịch vội vội vàng vàng thay phiên trực. Mặc dù Đại hoàng tử nhìn rất bình thường, nhưng nghĩ đến việc đó là quản gia Randy, Tạ Tịch cũng không dám đánh giá thấp.
Phải biết rằng trong trò chơi "Tình yêu bên trái hay là bên phải", quản gia Randy ngay từ đầu cũng trông vô cùng bình thường, cậu còn cực kỳ tín nhiệm y, kết quả thì sao? Một lời không hợp thì chặt đầu cậu, ra tay còn hung ác hơn mấy người kia nhiều!
Tạ Tịch mới đi trực ngày đầu đã được hai hoàng tử coi trọng, đám thị vệ trực cùng cậu rối rít tránh xa, đều nhìn cậu với ánh mắt là lạ.
Vì muốn chứng minh sự trong sạch của mình, Tạ Tịch lập tức đi tìm đội trưởng Thomas, xin đổi chức vị.
Thomas cũng biết chuyện ban ngày, thở dài hỏi: "Trực ca đêm được không?"
Tạ Tịch vội vàng đáp ứng: "Được!"
Đáy biển cũng chia ra ngày và đêm, dĩ nhiên là do họ khống chế, dù sao nhân ngư cũng cần nghỉ ngơi.
Ngày thứ hai, Tạ Tịch đổi trực ca đêm.
Buổi tối hôm đầu tiên rất yên tĩnh, đêm thứ hai cũng bình yên vô sự, mãi đến hôm thứ ba...
Thomas tìm tới cậu: "Seyin, có thể giúp tôi chạy chút việc vặt không?"
Tạ Tịch luôn được anh ta chăm sóc, không tiện từ chối: "Đội trưởng cứ nói."
Thomas nói: "Cậu đưa số thuốc này đến cung điện của Tứ điện hạ, ngài ấy bệnh lâu không khỏi, bệ hạ rất lo lắng."
Tạ Tịch đáp: "Vâng."
Cậu không có tí hứng thú nào với Tứ hoàng tử, đáng tiếc Lục hoàng tử mãi không lộ mặt, cậu muốn tiếp cận cũng chẳng biết làm sao, chỉ có thể đi bước nào tính bước ấy.
Toàn bộ khu kiến trúc hoàng tộc chiếm diện tích rất lớn, quốc vương và mười hai người con đều ở đây, chẳng qua mỗi người đều có cung điện của mình, cách nhau rất xa.
Tạ Tịch đi thẳng tới cung điện của Tứ hoàng tử, vốn cho rằng đưa thuốc xong là có thể đi, ai ngờ tên lính kia lại nói: "Xin ngài dừng bước, điện hạ nói muốn tự mình cảm ơn ngài."
Tạ Tịch cũng không muốn gặp vị Tứ điện hạ này, đáng tiếc dưới tình huống này, cậu không từ chối được.
Dưới sự dẫn dắt của tên lính, cậu vòng qua một hành lang, xuyên qua một rạn san hô rậm rạp, tiến vào một địa phương vô cùng vắng vẻ.
Phía trước truyền đến tiếng đàn hạc, Tạ Tịch xuyên qua màn che óng ánh thấy được một cảnh tượng tựa như mộng ảo.
Vô số bong bóng giống như pháo bông nơi chân trời, theo giai điệu tươi đẹp phát ra từ dây đàn, chốc tụ chốc tán, sắc màu tỏa sáng lung linh, lơ lửng trôi như mây như nước, tại nơi vắng vẻ yên tĩnh này vẽ nên bồng lai tiên cảnh.
Tạ Tịch giật mình, đợi đến khi âm nhạc dừng lại, bong bóng cũng chầm chậm tan mất, một người đàn ông mặc áo trắng lẳng lặng nhìn cậu.
Mái tóc dài của hắn ta còn chưa buộc, quần áo phân tán, chỉ lỏng lẻo buộc ở bên hông, cũng không để ý một mảng ngực lớn lộ ra ngoài, trái lại có vẻ lười biếng lẫn gợi cảm.
Tạ Tịch nhận ra gương mặt này.
Hắn ta có ngoại hình giống X cực kỳ!
Đây chính là Tứ hoàng tử sao?
Một tiếng ho nhẹ vang lên, Tạ Tịch lúc này mới phát hiện phía sau đàn hạc còn có một người, hắn mặc áo dài màu xanh, quần áo tinh tế, mặt mũi giống người đàn ông trước đó 7-8 phần, nhưng nghiêm cẩn cứng nhắc hơn một chút. Cổ áo đóng đến tận cằm, màu môi tái nhợt, nhìn tựa hồ có chút bệnh tật, nhưng trong đôi mắt lại ẩn chứa sức mạnh vô tận.
"Làm phiền vị thị vệ này đưa thuốc, cậu vất vả rồi." Người đàn ông mặc áo xanh đứng lên, vóc người của hắn rất cao, trông thon dài và hơi gầy, nhưng nhìn kỹ lại phát hiện cũng không ốm yếu lắm so với người đàn ông bên cạnh, ngược lại bởi vì thân thể quá thẳng, lại có loại lạnh lùng cô độc như thông trên núi tuyết.
Tạ Tịch hiểu rồi, vị này hẳn là Tứ hoàng tử, cậu hành lễ, cúi đầu nói: "Thuộc hạ không dám, chỉ nghe lệnh làm việc."
Tứ hoàng tử đi xuống, bước đi của hắn rất chậm, lại không có vẻ suy nhược, ngược lại có một loại thoải mái lưu loát: "Không biết nên xưng hô như thế nào?"
Tạ Tịch nói: "Thuộc hạ tên là Seyin Hall."
Tứ hoàng tử nói: "Hóa ra là nhà Hall."
Lúc này tiếng đàn hạc khẽ ting tang, Tứ hoàng tử quay đầu nhìn về phía người đàn ông biếng nhác kia, nói: "Lão Ngũ trước nay hay qua lại với nhà Hall, không biết có quen mặt hay không?"
Hóa ra là Ngũ hoàng tử.
Giọng nói của Ngũ hoàng tử trầm thấp, giống như âm trầm của đàn dương cầm, hắn ta nói: "Ngẩng đầu để ta nhìn một chút."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]