Sau khi tôi gỡ bỏ được sự sợ hãi trong lòng, Cố Nguyên và tôi đã chào tạm biệt tiến sĩ Markson để trở về nhà. Khi chúng tôi rời khỏi đó thì trời đã nhấm nhem tối rồi.
Ngồi trên xe, tôi không ngừng nghĩ về cái quá khứ mà Markson đã dùng tính từ nhơ nhuốc để diễn tả kia. Tôi chỉ nhớ một chút về căn hầm năm đó, khi tôi được tám tuổi và bị nhốt bên dưới như một căn phòng ngủ.
Cái mùi ẩm mốc của một căn hầm bị bỏ hoang lâu ngày, cái sự lạnh lẽo mỗi khi đêm xuống và cả sự dơ bẩn mà căn hầm đó chứa đựng.
Tôi nghĩ Markson dùng tính từ nhơ nhuốc này chính là có một lý do nào đó nhất định. Rốt cục thì thứ gì đã khiến cho ký ức của tôi trở nên thảm hại như vậy? Nó kinh khủng đến mức nào mà khiến tôi không thể nhớ được nữa?
Tựa đầu lên tay, tôi liếc mắt nhìn ra ngoài cửa kính, phát hiện trời đang mưa lâm râm.
Lúc này Cố Nguyên bỗng vươn tay áp xuống bàn tay của tôi. Nhiệt độ cơ thể của anh ấy vẫn như trước, vẫn cứ lành lạnh như vậy.
" Tôi biết em đang nghĩ gì nhưng tạm thời hãy cứ quên nó đi. Đó đều là những thứ không vui vẻ, không cần để trong đầu."
Tôi lắng nghe Cố Nguyên khuyên nhủ, khóe môi cũng cong nhẹ lên cười một cái. Nhờ lời an ủi của anh ấy, tôi thấy lòng mình nhẹ hơn trước rất nhiều. Có phải anh ấy quá giỏi hay không nhỉ? Hay vì tôi thích anh đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-cut-bat/1874140/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.