Cơ thể tôi mỗi lần uống rượu vào đến say khướt thì y như rằng lại bị nhấn chìm vào một dòng nước nhân tạo.
Trong cái hồ rộng lớn đó, một mình tôi lơ lửng, cơ thể hoàn toàn thả lõng và không có một chút kháng cự, vùng vẫy nào. Tôi mặc kệ mình đang tự nhấn chìm bản thân nhưng cứ mỗi lần như thế, tôi chẳng thể làm gì được.
Đôi mắt nhắm chặt lại. Tôi chỉ còn nghe bên tai những âm thanh rất mơ hồ. Có thể đó là tiếng gọi của ký ức cũng nên. Những mảnh ký ức rời rạc không rõ ràng đó từ rất lâu rồi đã biến mất khỏi tâm trí tôi.
Cho dù cố gắng thế nào đi nữa, tôi cũng thể nhớ lại được. Cho dù đã một lần trị liệu, nhiều lần bị thôi miên nhưng tất cả kết quả tôi nhận được đều là một sự sợ hãi tột cùng. Những cơn nhức đầu khủng khiếp liên tục tra tấn tinh thần tôi.
Chịu đựng những điều kinh khủng ấy từ lúc mười bảy tuổi, cho đến bây giờ đã gần ba mươi, tôi có được khen là một người tinh thần thép không?
Cơn say hình như vẫn chưa hết hẳn. Tôi vẫn thấy bản thân đang bị nhấm chìm trong dòng nước mát lạnh này. Thật chậm rãi, tôi mở mắt ra, chứng kiến xung quanh chỉ toàn là một màu xanh đục.
Dòng nước này kỳ lạ thật. Còn có bọt bong bóng. Tôi đảo mắt nhìn quanh, hai tay vùng vẫy muốn bơi lên mặt nước. Lúc này từ xa, tôi phát hiện một luồng sáng thật kỳ ảo.
Cảm giác như mỗi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-cut-bat/1874132/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.