Lạnh lẽo, đó là những gì tôi cảm nhận được khi tỉnh dậy.
Xung quanh tôi mọi thứ khác quá. Giống như tôi đang ở một nơi lạ lẫm không phải khu nhà mình vậy.
Đất khô cằn, không khí lạnh buốt, bầu trời đen kịt. Tôi mở mắt choàng tỉnh thì nhận ra tôi không phải đang ở công ty nữa mà là ở...
Tôi chập choạng ngồi dậy, đưa tay đỡ lấy trán. Bỗng dưng đầu tôi đau dữ dội như vừa giải thoát một thứ gì đó vậy.
Lúc này trước mặt tôi là một khoảng không vắng lặng, yên ắng đến đáng sợ. Một giây rồi lại một giây trôi qua, tôi đang cố nhớ lại những gì trước đó nhưng đây đã là chuyện không thể từ rất lâu rồi.
Những chuyện thế này đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần khi tôi được mười bảy tuổi. Khi đó cuộc sống của tôi khác biệt với những đứa trẻ cùng trang lứa khác.
Bọn nó trong tay với ba mẹ mà nũng nịu, còn tôi thì chẳng có ai. Đúng vậy, tôi chẳng có một người thân nào xung quanh để có thể bao bọc che chở, hoặc đơn giản là để nghe những lời yêu cầu non dại của mình.
Quá khứ ấy đã trở thành một vết sẹo trong ký ức của tôi rồi. Bây giờ lục lọi nhớ lại chỉ khiến đầu óc tôi nhức nhói và đau đớn mà thôi. Vì khi đó, tôi không thể nhớ toàn vẹn những sự kiện gì đã xảy ra khi mình còn nhỏ.
Đó là từng mảnh ký ức rời rạc, chúng thường xuyên len lỏi vào giấc ngủ của tôi để quấy phá, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-cut-bat/1874128/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.