Giang Lâm không ngờ câu cửa miệng của Huyền Thanh lại bị Khương Ly lôi ra vả mặt hắn, này gọi là nhân quả báo ứng phải không?
Thấy ánh mắt Khương Ly đầy phòng bị nhìn mình, trái tim Giang Lẫm chợt lạnh buốt, một cảm xúc đau đớn khó kìm nén chợt tuôn trào.
Giang Lẫm không đau đớn cho bản thân, hắn đau đớn cho Khương Ly.
Lần nào tới thế giới mới, hắn cũng quên sạch bách mọi ký ức về Khương Ly.
Biết cậu phải chịu đựng ánh mắt xa lạ của hắn, liệu lúc ấy cậu khó chịu tới cỡ nào cơ chứ?
Mặc dù không cố ý nhưng thời khắc này Giang Lẫm thấy mình đáng hận tới cực điểm, hắn dám để người hắn thương phải chịu đau đớn dài đằng đẵng suốt sáu kiếp, không thể tha thứ nổi.
Trong lúc Giang Lẫm áy náy tự trách, Khương Nhu Mễ không băn khoăn nhiều vậy, nó nhớ Khương Ly nên nó có quyền, giãy khỏi tay hắn lao về phía Khương Ly.
Thấy Khương Nhu Mễ lao tới, theo bản năng Khương Ly đưa tay ôm lấy nhóc mèo không để nó ngã.
Cậu đỡ mông nhóc mèo, tay kia lại vuốt lưng ôm trọn lấy nó, bất giác buột miệng: “Sao vẫn nghịch quá vậy?”
Lời vừa khỏi miệng, Khương Ly sững sờ không thôi.
Động tác vừa rồi của Khương Ly cũng vô cùng kỳ quái, dương như cậu đã bế nhóc mèo này vô số lần rồi.
Khương Nhu Mễ ghé vào ngực Khương Ly nằm dài, móng vuốt cũng túm rịt lấy áo cậu không buông, nó ngửa đầu ngoan ngoãn kêu “Meow ~” một tiếng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-cong-luoc-toan-nang/3554601/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.