Người tới mặc đạo phục xám đậm, tóc đen vấn trâm gỗ đào, trên tay còn đeo một tay nải nhỏ, trông có vẻ là một đạo sĩ.
Ngay từ đầu khi người yêu biến thành hòa thượng Khương Ly đã bối rối lắm rồi, giờ bạn thân hắn còn đỉnh hơn, trực tiếp thành đạo sĩ khiến cậu không khỏi cảm thán “Anh em tốt có họa cùng chia”.
Nghĩ tới đây, cậu khẽ mỉm cười.
Thấy Khổng Ngự, Huyền Thanh lạnh lùng nói: “Nói hươu nói vượn gì đó?”
Khổng Ngự rụt cổ, sau lại liều chết tiếp lời: “Không đúng hả? Ta còn tưởng huynh ra ngoài chơi vài ngày thôi, ai ngờ xuống núi cũng không báo với nhau một tiếng.
Huynh ra ngoài tiêu dao tự tại cũng không thèm rủ ta, hại ta chết dí ở đạo quán nghe chửi riết.”
Gần chùa Gia Khánh có một đạo quán tên Vân Lai quán.
Trụ trì và Quán chủ Vân Lai quán khá thân nhau nên hai bên thường lui tới, quan hệ vô cùng tốt.
Huyền Thanh là hòa thượng thuộc chùa Gia Khánh, Khổng Ngự là đạo sĩ Vân Lai quán nên quen biết nhau đã lâu.
Trái ngược với tính tình kiệm lời ít nói của Huyền Thanh, Khổng Ngự là tên trời sinh không chịu ngồi yên bao giờ.
Không chỉ Vân Lai quán, ngay cả tăng nhân chùa Gia Khánh cũng bị Khổng Ngự quậy banh nóc, quy cho cùng chùa Gia Khánh chẳng khác nào ngôi nhà thứ hai của Khổng Ngự.
Vì tính tình lãnh đạm nên Huyền Thanh chẳng thân cận được với các sư khác là bao, và các tăng cũng không muốn quấy rầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-cong-luoc-toan-nang/3554591/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.