Sáng nay Huyền Thanh dậy sớm hái quả dại, khi ra bờ suối rửa sạch thì bắt gặp con cá kỳ lạ này.
Con cá này khá to gan, thấy người lạ như hắn không thèm tránh né mà còn bơi lại gần tranh ăn quả dại của hắn.
Mấy ngày nay hai người trú trong miếu hoang, trên người Khương Ly bị thương khá nặng nhưng vẫn phải theo hắn ăn chay. Ban đầu Huyền Thanh vốn nghĩ chẳng có gì là không ổn, nhưng tối hôm qua chỉ vì dọa tên thổ phỉ kia mà Khương Ly tàn nhẫn tự rạch tay mình, bỗng dưng hắn thấy không vui chút nào.
Nhìn con cá đang gặm lấy gặm để hoa quả của hắn, Huyền Thanh có hơi thất thần, hắn không chủ động sát sinh, nhưng nếu nó dâng tới tận tay thì đâu thể nào trách hắn.
Thế nên Huyền Thanh tiện tay dùng bát gỗ vớt con cá nóc lên luôn.
Từ nhỏ Huyền Thanh đã lạnh lùng thành tính, ngoại trừ trụ trì, hắn chẳng thân mật với các huynh đệ khác bao giờ. Tuy trụ trì vẫn luôn dạy dỗ hắn phải từ bi hỉ xả, nhưng hắn cứ nghe tai này lọt tai kia, chưa bao giờ chịu chú tâm khắc ghi.
Trên đường, khi gặp Khương Ly đang thoi thóp, sở dĩ Huyền Thanh ra tay cứu giúp là vì trụ trì đã khuyên hắn hết lời trước khi xuống núi, hắn chỉ không đành lòng khiến vị cao tăng gần trăm tuổi kia thất vọng mà thôi.
Bắt cá nóc về cho Khương Ly bồi bổ thân thể, ngoại trừ trụ trì, đây là người đầu tiên Huyền Thanh quan tâm đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-cong-luoc-toan-nang/3291249/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.