Chương trước
Chương sau
 

 

Cú đá kia của Khương Ly vừa nhanh vừa tàn nhẫn, mấy tên đó chưa kịp phản ứng đã bị cậu đá văng ra ngoài, chỉ biết ngã sóng soài ra đất, thậm chí không đứng dậy nổi.

Lục Cảnh Hà được Khương Ly bảo vệ sau lưng, hắn cứ cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc, tựa hồ hắn đã từng thấy cậu đá người như thế ở đâu đó.

 “. . .  Lớp các cậu là lớp rác rưởi nhất tôi từng dạy.”

Một giọng nói lạnh lùng bỗng dưng vang lên trong đầu Lục Cảnh Hà, giọng điệu ấy y hệt Khương Ly khiến hắn ngây ngẩn cả người. Trong lúc hắn sững sờ, Khương Ly vừa kịp qua chỗ hai tên còn lại.

Lão đầu trọc và tên không cầm gậy bị cú đá của Khương Ly dọa sợ, có ngốc mấy cũng phải nhìn ra cậu từng luyện võ. Thấy Khương Ly đang dần đi về phía mình, chúng hoảng sợ liên tục lùi về sau muốn chạy trốn.

Cơ mà tốc độ của Khương Ly đâu phải dạng vừa, cậu nhanh tay túm cổ lão đầu trọc như túm một con gà nhép, sau đó quăng lão xuống đất chuẩn bị xử lý. Tên còn lại Khương Ly lười quản, chỉ bẻ khớp tay một hồi rồi cười lạnh đi về phía lão đầu trọc.

Đầu trọc bị Khương Ly dọa sợ chết khiếp, lão lăn lê bò toài muốn đứng dậy nhưng còn Lục Cảnh Hà ở đây, đời nào hắn để lão thoát.

“Đau đau đau! ! !” Tên đầu trọc bị Lục Cảnh Hà dẫm cho không nhúc nhích nổi, lão kinh hoàng nhìn Khương Ly, gào thét: “Cô cô cô cô định làm gì!?”

“Tôi có định làm gì đâu.” Khương Ly mỉm cười nhìn đầu trọc, lại nhẹ nhàng đặt tay lên vai lão.

“Rắc” một tiếng, xương cánh tay lão đầu trọc gãy lìa.

“A a a a a!!”

Lão đầu trọc gào lên đau đớn, Lục Cảnh Hà rút chân về cho lão lăn lộn rên rỉ.

Khương Ly tán thưởng vỗ tay khen Lục Cảnh Hà, cậu không hề thương hại lão đầu trọc, chỉ lạnh lùng nói: “Đây chỉ là chút bài học cho mày thôi, để mày biết hậu quả của việc tốc váy con gái là thế nào chưa?”

Đầu trọc quá đau đớn, căn bản đâu nghe rõ Khương Ly nói gì, chỉ chăm chăm ôm vai rên rỉ không ngớt. Khương Ly chẳng thèm quan tâm lão, cậu xoay người hỏi han Lục Cảnh Hà: “Anh có sao không?”

“Không sao.” Lục Cảnh Hà lắc đầu, đương nhiên hắn cũng chẳng thèm để ý tới lão dê già kia. Hắn nhanh chân cúi người nhặt chiếc áo len xám Khương Ly vô thức làm rơi trong lúc đánh nhau lên, lại cẩn thận phủi bụi rồi quấn lại cho cậu, đảm bảo không rơi nữa thì mới nhắc nhở: “Sau em mặc váy thì đừng đánh nhau nữa nghe không? Cứ để tôi ra mặt cho.”

Vừa rồi khi Khương Ly đá cao chân, tà váy tung lên khiến hắn suýt hóa cầm thú luôn rồi.

Nãy Khương Ly đánh người cũng quên tiệt mất mình đang mặc váy, cậu ngượng ngùng gãi gãi mũi, bật cười: “Thấy lão muốn đánh anh nên em không nhịn nổi ấy mà, không dọa tới anh đó chứ?”

“Không đâu, chúng ta đi thôi.” Lục Cảnh Hà đáp lời, sau đó nắm tay Khương Ly kéo cậu đi, mới đi được hai bước đã phải ngừng lại.

Gặp người quen rồi.

Đứng cách đó không xa là ba nam sinh mặc quần jeans áo thun, có vẻ vẫn còn là học sịnh.

“Sao thế? Anh quen hả?” Khương Ly hỏi.

Lục Cảnh Hà gật đầu, lên tiếng gọi: “Lục Dữ, sao chú mày lại ở đây?”

Lục Dữ: “. . .”

Gần đây Lục Dữ rất hay xem Khương Ly livestream, thế nên thời gian chơi game cũng ít hẳn. Hôm nay Khương Ly nghỉ livestream nên Lục Dữ mới chịu hẹn đám bạn đi net tái chiến. Do vẫn là vị thành niên nên cha Lục quy định Lục Dữ phải về nhà trước 12 giờ đêm, bằng không sẽ phải chép phạt gia quy dài ngoằng. Mắt thấy đã hơn 11 giờ đêm, Lục Dữ chào hỏi bạn bè rồi xin về trước.

Nhà bạn bè Lục Dữ cũng quản rất nghiêm, nghe cậu ta phải về nhà, mấy đứa cũng bảo nhau cùng về luôn. Ai ngờ mới bước khỏi tiệm net, đám Lục Dữ đã vinh dự được chứng kiến một cảnh tượng cực đỉnh cao, nữ sinh tóc dài đánh nhau với một nhóm lưu manh.

Cô gái này mặc áo sơmi trắng và chiếc váy dài tới đầu gối, phong cách trang điểm trông rất thục nữ dịu dàng, thế mà lại có thể đá bay một tên đàn ông cường tráng văng xa chục mét. Cú đá ấy vừa nhanh vừa tàn nhẫn khiến ba cậu trai trung học kinh ngạc ngây người đứng chết trân tại chỗ.

Đứng nhìn hồi lâu, Lục Dữ chợt nhận ra người đứng sau cô gái là anh trai, cũng phát hiện cô gái hung hăng kia là thần tượng kiêm chị dâu tương lai mình —— Giang Trì Lục Tiêu.

Sau khi biết chuyện thần tượng mình sùng bái đang yêu đương với anh trai, Lục Dữ vẫn luôn chờ mong một ngày có thể gặp mặt Khương Ly, thậm chí cậu ta còn nghĩ tới nước nếu Lục Cảnh Hà không chịu đưa người về nhà ra mắt thì cậu ta sẽ lẻn lên núi đưa chị dâu xuống luôn. Ai ngờ lần đầu tiên Lục Dữ gặp chị dâu lại trong cảnh bá cháy tới mức này.

Thấy Khương Ly bẻ tay lão lưu manh kia dễ như trở bàn tay, tiếng “Răng rắc” của xương gãy vang lên khiến Lục Dữ nhũn cả chân. “Streamer trí tuệ chấp mọi loại đề” gì chứ, phải là “Streamer quyến rũ đấm người như con” mới đúng.

Mà hai người bạn đi cùng Lục Dữ cũng sợ ngây người, ba người rón rén đứng im không dám nhúc nhích, mãi cho tới khi Lục Cảnh Hà và Khương Ly nhận ra họ.

Lục Dữ đứng giữa không biết phải làm sao, cậu ta chỉ đành ngẩng đầu nhìn trời, lơ đãng phun một câu: “Em chỉ đi ngang qua thôi . . .”

Hai nam sinh bên cạnh là bạn cùng lớp của Lục Dữ, từng tới nhà làm khách và may mắn được gặp mặt Lục Cảnh Hà nên cũng coi như quen biết. Không chỉ có vậy, vì thường xuyên phải nghe Lục Dữ than thở anh trai cậu ta siêu lạnh lùng, thế nên theo bản năng họ cũng rất kiêng dè Lục Cảnh Hà. Nghe Lục Dữ chào, hai người liếc nhau một cái, sau đó đồng loạt cúi gập người 90 độ đồng thanh chào: “Chào buổi tối thưa Lục đại sư ạ!”

“. . .” Lục Cảnh Hà thấy hai người hành đại lễ thì câm nín chừng hai giây: “Chào mấy đứa.”

“Hẹn gặp lại Lục đại sư nhé!” Nói rồi hai nam sinh cung cúc chạy mất hút, chỉ để lại cho Lục Dữ một làn khói và câu nói: “Nói chuyện điện thoại sau nhé!”

“Cái đậu má lương tâm chúng mày bị chó gặm hết rồi à!?”

Thấy hai thằng bạn mình chạy trốn như điên, Lục Dữ gào lên chửi một câu, sau lại nghe Lục Cảnh Hà hỏi: “Tối rồi sao không về nhà mà lang thang ở đây?”



Anh cũng đã về đâu, Lục Dữ thầm bật một câu, nhưng ngoài mặt không dám láo nháo với cơm áo gạo tiền nhà mình, thành thành thật thật đáp: “Em đi chơi với bạn, đang trên đường về nhà đây, ai ngờ . . .”

Lục Dữ liếc mắt nhìn Khương Ly một cái, đúng lúc nhìn thẳng vào mắt cậu, thấy ánh mắt cậu ngập tràn ý cười, thế là Lục Dữ đột nhiên quên béng luôn định nói gì tiếp. Không hiểu sao đầu Lục Dữ nóng lên, vội vàng đứng nghiêm hô to một tiếng: “Chào chị dâu!”

Lục Cảnh Hà: “. . .”

Khương Ly bật cười, đáp: “Chào em.”

Trong trò chơi này, tới thế giới nào nam chính cũng có một người bạn rất thân, hơn nữa tên người đó luôn có âm “Yu”, ví dụ như Thẩm Ngọc Chi hoặc Phùng Vũ.

Ngay khi tìm ra Lục Cảnh Hà, Khương Ly biết năm nào hắn cũng ru rú trong núi sâu, chẳng có bạn bè gì sất nên rất thắc mắc lần này người bạn đó sẽ xuất hiện với thân phận gì đây. Mãi cho tới khi nghe hắn kể trong nhà có một em trai tên Lục Dữ, cậu mới vỡ lẽ hóa ra âm “Yu” lần này là “Dữ”.

Đúng như dự đoán, thêm câu “Cái đậu má lương tâm chúng mày bị chó gặm hết rồi à!?” quen thuộc thì người bạn đó chính xác là Lục Dữ rồi.

Thế giới khác nhau, bối cảnh khác nhau nhưng luôn có người thân kề bên, cậu thật hạnh phúc.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Khương Ly nhìn Lục Dữ lại vô thức ngập tràn ý cười, thế nên mới có một màn Lục Dữ kêu cậu là “chị dâu”.

Hăng hái gọi “chị dâu” xong, Lục Dữ tự động quăng cảnh Khương Ly hung hăng đánh người vừa rồi ra sau đầu, sau đó tung ta tung tăng chạy tới chỗ cậu: “Chị đại, em là Satan Bóng Đêm nè, là fan của chị đó, chị có nhớ em không?”

Đương nhiên Khương Ly nhớ, cậu vươn tay cười nói: “Đương nhiên rồi, chào em, gọi Khương Ly là được rồi.”

“Em tên Lục Dữ.” Có thể gặp mặt thần tượng của mình thực quá may mắn, Lục Dữ muốn bắt tay với Khương Ly, ai ngờ chưa kịp chạm thì đã bị Lục Cảnh Hà cản lại, kéo Khương Ly về phía hắn.

Lục Dữ: “. . .” Bệnh của anh tới mức này rồi à!? Em chỉ muốn bắt tay chào hỏi với chị đại thôi mà!?

Khương Ly nín cười đến mệt, cậu liếc mắt nhìn Lục Cảnh Hà, chỉ thấy hắn mặt không đổi sắc nắm tay cậu, dặn dò Lục Dữ: “Về nhà sớm đi.”

“Vẫn còn sớm mà.” Lục Dữ ước được gặp Khương Ly đã lâu, đâu chịu tha cho hai người sớm vậy: “Hai người muốn đi đâu vậy? Cho em theo với!”

“Không tiện.” Lục Cảnh Hà lạnh lùng tới cực điểm, ném lại câu này rồi kéo Khương Ly đi luôn, thế nên Khương Ly chỉ kịp mỉm cười rồi vẫy vẫy tay chào tạm biệt Lục Dữ thôi.

“Không tiện gì chứ? Có chỗ nào không tiện đâu, em cũng chẳng phải người . . .”

Chưa kịp gào nốt hai chữ “người ngoài”, đầu Lục Dữ chợt nảy số cực mạnh, nhất thời cậu ta im bặt!

Nửa đêm – Trai đơn gái chiếc – Không tiện ! ! !

Lục Dữ sững người hồi lâu, mãi mới phun ra hai chữ: “Đậu móe!?”

Lục Cảnh Hà không thèm quan tâm Lục Dữ nghĩ gì, nắm tay Khương Ly dắt cậu vào quán cà phê.

Quán cà phê không quá lớn, chỉ có vài người ngồi rải rác dưới tầng một. Hai người chọn một chỗ khá riêng tư ngồi xuống, ngay tức khắc có người phục vụ bưng nước ấm lên, hỏi hai người muốn uống gì.

Khương Ly đọc thực đơn, hỏi người phục vụ: “Tôi có thể tự pha cà phê không?”

“Đương nhiên là được.” Người phục vụ đáp: “Nhưng nếu ngài muốn thì sẽ tốn khoảng 80 tệ đó ạ.”

Khương Ly đồng ý, cậu hỏi Lục Cảnh Hà: “Hôm nay anh muốn uống gì? Em vẽ cho anh.”

Lục Cảnh Hà giật mình: “Em biết?”

“Đương nhiên.” Khương Ly gật đầu.

Lục Cảnh Hà xem thực đơn: “Cappuccino, vẽ thuyền trưởng nhé.”

Khương Ly chợt sững người, cậu nhớ tới cảnh tượng Trì Phóng và Phùng Vũ tranh giành cà phê ở thế giới thứ hai. Tuy cuối cùng ly cà phê thuyền trưởng ấy vẫn bị Trì Phóng uống sạch nhưng không ngờ hắn lại ghim chuyện cậu vẽ tặng Phùng Vũ tới vậy, ghim tới tận thế giới này luôn.

Ghen gì mà ghen quá thể quá đáng! ! !

“Vì sao anh lại muốn vẽ thuyền trưởng?” Khương Ly giả vờ thắc mắc.

 Lục Cảnh Hà suy tư một hồi “Tôi cũng không rõ nữa”, dường như nó là ý niệm tận sâu trong tiềm thức hắn, chẳng có nguyên nhân gì hết.

Lục Cảnh Hà không rõ nhưng Khương Ly rõ, cậu vui sướng đứng dậy kéo hắn qua chỗ quầy bar pha cà phê luôn.

Quầy bar ở đây có riêng một khu cho khách sử dụng, Khương Ly thuần thục xay hạt, đun nước . . . tuy lâu lắm rồi không đụng vô đám dụng cụ này nhưng rất may quá trình pha cà phê vẫn suôn sẻ.

Khương Ly pha cà phê, vẽ tặng Lục Cảnh Hà bức ảnh thuyền trưởng rồi đặt tới trước mặt hắn: “Anh nếm thử đi.”

 Lục Cảnh Hà nhìn cốc cà phê trước mắt, lại ngắm nhìn Khương Ly đang dịu dàng cười với hắn dưới ánh đèn ấm áp, trong lòng thỏa mãn không thôi.

Hai người ngồi trò chuyện ở quán cà phê, chờ Tề Thụy tới đón thì tính tiền về nhà. Trước khi ra xe, Khương Ly còn nấu một ly cà phê gói về tặng cho Tề Thụy nữa.



Tề Thụy không ngờ Khương Ly còn nhớ cả phần anh ta, vội càng cảm ơn: “Cảm ơn cậu Khương nhé.”

“Đừng khách khí, hôm nay làm phiền anh quá rồi.” Khương Ly cười nói.

“Không có gì không có gì.” Tề Thụy mỉm cười, sau đó hỏi hai người muốn đi đâu nữa không, nhưng giờ đã muộn nên hai người quyết định ghé nhà Khương Ly trước.

“Hay giờ mình qua nhà em nhé? Nguyên ngày nay Khương Nhu Mễ không được gặp anh rồi, chắc nó sẽ nhớ anh lắm.” Khương Ly đề nghị, ở thế giới này Khương Nhu Mễ với Lục Cảnh Hà chung sống đã lâu, chắc chắn nhóc mèo sẽ dính hắn lắm đây.

Lục Cảnh Hà không ý kiến, dù sao hắn cũng muốn xem Khương Nhu Mễ ở chỗ Khương Ly có quen không.

Quyết định xong xuôi, Tề Thụy lái xe về nhà Khương Ly.

Tới đầu khu phố, Tề Thụy dừng xe đứng ngoài chờ, còn Lục Cảnh Hà và Khương Ly lên nhà.

Y như sáng nay, Khương Ly mới vào cửa bật đèn đã thấy Khương Nhu Mễ ngồi ngay trên tủ giày chờ cậu. Nghe tiếng mở cửa, Khương Nhu Mễ hăng hái meow meow liên hồi, nó cứ chạy vòng vòng quanh cậu mãi không đi.

Lục Cảnh Hà cúi người bế Khương Nhu Mễ lên, Khương Ly rót nước rồi để hắn chơi với nhóc mèo một lúc, còn cậu vào phòng thay quần áo. Mặc váy cả đêm cứ có cảm giác phía dưới trống trống, Khương Ly vừa về nhà đã không nhịn nổi muốn thay ra ngay rồi.

Vào phòng ngủ, Khương Ly xé miếng dán biến đổi giọng trên cổ xuống cất đi. Miếng dán này Khương Ly mua từ cửa hàng hệ thống, nó siêu mỏng, thậm chí còn có màu tệp với màu da cậu, hơn nữa hiệu quả biến giọng rất ổn.

Khương Ly tiếp tục gỡ tóc giả, cởi áo sơmi và váy ra rồi thay quần áo ở nhà cho thoải mái, sau đó vào tắm rửa tẩy trang.

Vừa ra khỏi phòng khách, cậu đã thấy Lục Cảnh Hà vừa uống nước vừa vung vung cây gậy dụ mèo chơi với Khương Nhu Mễ. Nhóc mèo với không tới gậy lông, nó hận tới mức ngứa răng nhưng chỉ biết bất lực gào to: “Meow meow meow”.

Khương Ly qua đó quở trách: “Anh đừng có trêu Khương Nhu Mễ của em, cẩn thận lại đổ hết . . .”

Cái miệng quạ đen của Khương Ly siêu linh, chưa kịp dứt câu, Khương Nhu Mễ bất mãn nãy giờ chợt nhào vào mặt Lục Cảnh Hà. Hắn trở tay không kịp, thế nên ly nước đổ ụp xuống, hắt thẳng vô háng hắn.

Lục Cảnh Hà: “. . .”

Khương Nhu Mễ thành công phá đám, nó được một tấc lại tiến một thước, trực tiếp trèo vắt qua vai hắn trốn mất.

Nhóc mèo chạy quá nhanh, căn bản Khương Ly không túm kịp. Thấy Lục Cảnh Hà chật vật không thôi, Khương Ly bật cười: “Em đã bảo anh đừng trêu nó rồi mà!”

Lục Cảnh Hà đen mặt nhìn đũng quần mình ướt một mảng lớn, may mà đây là nước nguội, nếu mà là nước nóng, họa mi có may mắn hót được thì cũng để lại bóng ma tâm lý cho hắn.

Khương Ly đi tới trước mặt Lục Cảnh Hà, cúi đầu nhìn đũng quần ướt sũng của hắn. Lục Cảnh Hà có chút xấu hổ, một tay chắn lại, tay kia muốn đẩy Khương Ly ra.

Khương Ly đâu chịu tha, cậu sờ sờ phần quần ướt sũng đó, tấm tắc cảm thán mấy câu: “Ngài Lục à, anh cứ ra ngoài thế này, người không biết còn tưởng anh tè dầm đó.”

“. . . Tôi không thế đâu.” Sắc mặt Lục Cảnh Hà âm trầm, hắn muốn tẩn cho Khương Nhu Mễ một trận lắm rồi, tuy giờ đêm đã khuya, rất ít người qua lại nhưng hắn cũng chẳng muốn vác cái đũng quần bất nhã như vậy về nhà.

“Dù sao giờ cũng đã muốn lắm rồi, hay anh ở lại nhà em một đêm nhé.” Khương Ly lên tiếng đề nghị.

Lục Cảnh Hà đang định mượn máy sấy làm khô, nghe cậu nói, hắn ngẩng đầu bật phắt: “Em nói gì cơ?”

Khương Ly nhắc lại: “Em nói là, nếu anh không ngại thì ở lại nhà em một đêm, mai em sẽ nhờ trợ lý Tề mang quần áo sạch sẽ qua đây cho anh.”

Nhà Khương Ly chỉ có một phòng khách và một phòng ngủ, nếu ở chung, đương nhiên hai người sẽ chung chăn chung gối.

Hai người đều đã trưởng thành, hơn nữa còn là một đôi đang giai đoạn yêu nhau cuồng nhiệt, nếu chung chăn chung gối sẽ xảy ra chuyện gì không cần nói cũng biết. Ngay tức khắc, ánh mắt Lục Cảnh Hà trở nên sâu thẳm, hắn cố gắng giữ cho mình thật bình tĩnh, chầm chậm nhả từng chữ: “Em có biết em đang nói gì không?”

“Em biết chứ, cơ mà . . .” Khương Ly cúi người nhìn thẳng vào mắt hắn, mỉm cười: “Thế anh có biết lát nữa phải làm gì không, hả cư sĩ ẩn núi Lục lão đại sư?”

Sợi dây lí trí trong đầu Lục Cảnh Hà đứt phựt, hắn lẹ làng ôm người vào lòng, xoay lưng đè Khương Ly xuống sofa, cúi đầu lấp kín môi cậu.

“Chờ đã nào.” Khương Ly nhắc nhở: “Trợ lý Tề còn đang đợi anh dưới lầu đó.”

Lục Cảnh Hà khựng lại, hắn vươn tay cầm lấy điện thoại nhắn tin cho Tề Thụy bảo anh ta hãy về trước, sau đó trở về mân mê dày vò đôi môi Khương Ly không biết chán.

Hai người hôn nhau trên sofa, giúp nhau cởi đồ. Ai ngờ Khương Nhu Mễ mới trốn đi đã quay trở lại, nó ngồi xổm trên sofa nhìn họ, không chịu nổi cô đơn kêu một tiếng “Meow”.

Lúc này Lục Cảnh Hà đã trần nửa thân trên, tiếng “Meow” đó thành công giúp hắn lấy lại lý trí. Lục Cảnh Hà hết chịu nổi, hắn đứng bật dậy bế Khương Ly lên, sau đó đi về phía phòng ngủ.

Khương Nhu Mễ thấy thế cũng mon men theo, không ngờ mới chỉ được nửa phút đã bị Lục Cảnh Hà tàn nhẫn đuổi ra.

“Ngoan ngoãn chờ bên ngoài đi, thứ bóng đen sáng chói.” Lục Cảnh Hà vô tính vứt lại một câu, sau đó đóng cửa cái “Rầm” nhốt Khương Nhu Mễ đang ngơ ngác bên ngoài.

Khương Nhu Mễ: “. . .” Điên nặng lắm rồi!

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.