Ngay khi Khương Ly gọi mấy chữ “Lục lão đại sư?”, không khí bất chợt trầm lắng hẳn xuống.
Mới hôm qua Lục Cảnh Hà còn đang tính toán tìm một thời cơ thích hợp giải thích cho Khương Ly nghe, rằng mình chưa già, không ngờ thời cơ chưa tới thì Khương Ly đã tận mặt gọi hắn là “Lục lão đại sư.”
Bị người mình thích chê già, lòng ngài Lục của chúng ta chợt trăm mối ngổn ngang, nhất thời không biết nói gì cho phải.
Bấy giờ mẹ Khương mới nhận ra sắc mặt Lục Cảnh Hà có hơi kỳ cục, bà ngẫm lại mới thấy tầm tuổi của hắn gọi “Lục lão đại sư” có hơi mạo phạm, sợ hắn chê Khương Ly không lễ phép, vội vàng lên tiếng: “Lục đại sư tuổi trẻ tài cao đầy hứa hẹn, là thanh niên nhân tài kiệt xuất của thành phố T ta, đứa nhỏ này, sao con lại xưng hô linh tinh thế? Còn không mau thu cái tính trẻ con lại xin lỗi Lục đại sư?”
“Trẻ con không hiểu chuyện, ngài Lục đừng để ý nhé.” Cha Khương cũng lên tiếng đỡ lời, tuy ông không hiểu biết về giới thư pháp nhiều, nhưng ông rất kính trọng với những người làm giàu đẹp nét văn hóa truyền thống quốc gia như Lục Cảnh Hà. Lục Cảnh Hà luôn là nhà thư pháp ông ngưỡng mộ và kính trọng nhất, chẳng ngờ người này không những trẻ mà tính tình còn rất tốt.
Hai vợ chồng đồng loạt giải thích, cứ một câu “trẻ con”, hai câu “đứa nhỏ” khiến tâm trạng Lục Cảnh Hà càng thêm rối rắm.
Tuổi tác Lục Cảnh Hà lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-cong-luoc-toan-nang/3291220/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.