Mới đầu khi thấy giấy mực trên bàn, Lục Cảnh Hà rất đỗi kinh ngạc nhưng cũng thấy đó là chuyện hiển nhiên, dường như trong tiềm thức của hắn, Khương Ly sẽ biết thư pháp.
Lục Cảnh Hà đã được thấy chữ viết Khương Ly từ tấm bưu thiếp tặng Lục Dữ, rất đẹp, thế nên trong tiềm thức hắn luôn mong ngón không biết khi Khương Ly viết thư pháp sẽ thế nào.
Ngay khi Khương Ly chấm bút lông sói vào khay mực, Lục Cảnh Hà chợt giật mình, ánh mắt kinh ngạc nhìn tư thế cầm bút của cậu.
Tư thế cầm bút của Khương Ly giống hệt tư thế cầm bút của hắn!
—— Có biết viết tên mình không?
—— Có ạ! Chữ đầu tiên nô tài học được là tên của mình, thầy dạy ở học phủ còn khen nô tài viết rất đẹp đó.
—— Đi, viết cô xem.
—— Điện hạ, nô tài viết xong rồi!
—— . . . Ngày mai bắt đầu theo cô đọc sách học chữ, nghe không?
—— Tạ ơn điện hạ! Ngài là một người tốt! ! !
Trong đầu Lục Cảnh Hà đột nhiên xuất hiện tiếng nói chuyện, nháy mắt, đầu óc hắn chợt đau nhói. Lục Cảnh Hà không kìm nổi giơ tay day trán, không hiểu sao bỗng đâu xuất hiện hai bóng dáng hiển hiện trong tâm trí.
“Ngài Lục, ngài không sao chứ?” Tề Thụy thấy khuôn mặt Lục Cảnh Hà tái nhợt, quan tâm lên tiếng hỏi han.
Chưa kịp thấy rõ là ai thì hai bóng hình đó đã bị câu nói của Tề Thụy đánh tan, Lục Cảnh Hà đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-cong-luoc-toan-nang/3291218/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.