Tuy tối qua Khương Ly đã thề son thề sắt nhưng Tiêu Khải Hành cứ tưởng cậu đang an ủi hắn, không ngờ cậu nói thật. Hy vọng có thể chữa lành bệnh, đừng nói là hắn, bất kỳ ai nghe được cũng phải phá lên cười chế nhạo ấy chứ.
Nhưng sự thật lại hung hăng tát cho hắn một bạt tai, đánh đau tới mức mãi hắn chưa hết ngơ ngẩn, chỉ biết im lặng nhìn Khương Ly.
Cuối cùng Khương Ly chỉ đành quơ quơ tay cho hắn tỉnh, cười hì hì nói: “Điện hạ, ngài vui tới mức choáng váng rồi sao? Nhìn em làm chi vậy?”
Tiêu Khải Hành nắm lấy đôi tay cậu, xúc cảm ấm áp minh chứng cho hắn biết đây không phải mơ.
Tay Tiêu Khải Hành bao bọc lấy tay Khương Ly, hắn do dự không biết nói thế nào: “. . . Chân ta . . .”
“Dạ?” Khương Ly hỏi: “Chân điện hạ sao vậy?”
Tiêu Khải Hành: “Chân ta . . . hình như cử động được . . .”
“Thật ư?” Thấy Tiêu Khải Hành hoảng hốt, Khương Ly bất giác nổi ý xấu, cậu cười xấu xa nói: “Xem ra hy vọng của em đã thành công rồi.”
Nếu là ngày thường Tiêu Khải Hành sẽ cười mắng cậu chỉ biết nói hươu nói vượn, nhưng nay khác rồi. Đến nay thực sự hắn vẫn chưa thể tin nổi, thật thần kỳ!
Nghĩ đến đây, Tiêu Khải Hành ngơ ngác vài giây, hắn bất chợt nằm xuống rồi bật cười thành tiếng: “Ta thua dưới tay em rồi.”
Khương Ly vui vẻ cười, nhanh nhẹn cưỡi lên eo Tiêu Khải Hành, hai chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-cong-luoc-toan-nang/3291198/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.