Lục Hành kể xong, phòng khách bỗng lặng im.
Hắn chống tay ôm đầu, mái tóc đen rủ xuống che khuất đôi mắt, che khuất luôn nỗi ẩn nhẫn khổ sở, cả người tràn ngập sự u buồn khó nén.
Hai anh cả mất sớm, vì mẹ, Lục Hành không thể không từ bỏ ước mơ của mình. Suốt thời gian qua hắn sống không dễ chịu chút nào.
Khương Ly đau lòng nhìn hắn, muốn nắm lấy tay hắn an ủi nhưng đột nhiên có giọng nói vang lên: “Chủ nhân, hóa ra cậu từng tới thăm tôi rồi à? Sao cậu không nói sớm, tôi còn tưởng lương tâm cậu bị chó ăn mất rồi cơ.”
Khương Ly: “. . .”
Lục Hành: “. . .”
Huyền Ưng dứt lời là không khí buồn bã trong phòng bị quét sạch, Lục Hành thấy Khương Ly thu tay lại thì tức tới mức trán nảy gân xanh, trong lòng thầm mắng tên Huyền Ưng lăng xăng này cho đã rồi mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Mai tôi với cậu sẽ cùng về gặp mẹ tôi, cậu liệu mà nghĩ cách ứng phó với bà ấy đi!”
“. . . Đừng mà!” Huyền Ưng thảm thiết kêu gào: “Tôi phải ở lại chăm sóc bé Ngân Tước nhà tôi nữa chứ, cậu tự đi mà về.”
“Không cần.” Ngân Tước lạnh lùng nói, nghe thấy ý tốt của Huyền Ưng đã không cảm kích thì thôi, thậm chí còn thấy phiền ra mặt.
Huyền Ưng: “. . .” Sao mà lạnh lùng quá vậy?
“Vậy cậu định khi nào về nhà?” Khương Ly về vấn đề chính.
“Em phải về ngay thôi, nếu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-cong-luoc-toan-nang/3291163/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.