Lục Hành không ngờ bọn Kiều Ngọc sẽ kéo thành đoàn tới đây, đã thế còn chọn thời khắc liên quan tới hạnh phúc nửa đời sau của hắn mà tới nữa chứ. Cảm thấy ngọn lửa nơi bụng dưới càng ngày càng bùng lên, Lục Hành điên tiết tắt phụt máy, không thèm để Kiều Ngọc kịp ú ớ câu nào!
Để loa ngoài nên Khương Ly cũng nghe được đám Kiều Ngọc sẽ qua đây, với tình hình thế này cậu cũng hết hứng, tự mặc quần rồi cài thắt lưng lại. Đang làm dở thì Lục Hành đè tay cậu lại, hỏi: “Không thể mặc kệ bọn họ ư?”
Khương Ly vừa ngẩng đầu thì thấy Lục Hành mím chặt môi, tủi thân nhìn mình, cậu không khỏi bật cười, duỗi tay xoa đầu dỗ hắn: “Đừng nghịch, ngoan nào.”
“Nhưng mà em khó chịu lắm.” Lục Hành nắm lấy tay cậu, muốn hôn Khương Ly thêm lần nữa.
Khương Ly vẫn không mềm lòng, cậu dứt khoát đẩy hắn ra, bỏ lại một câu “Vậy thì lăn đi tắm đi” rồi ngạo nghễ ra ngoài.
Lục Hành: “. . .”
Huyền Ưng: “Khụ, gì nhỉ, tốc độ trở mặt không nhận người quen của huấn luyện viên nhà cậu nhanh thật đấy hahaha.”
Lục Hành: “Câm miệng.”
Lục Hành đứng yên tại chỗ, cúi đầu nhìn nhóc Lục Hành vẫn hùng dũng hiên ngang ngẩng đầu, trong đầu thầm lôi đám Kiều Ngọc ra đấm cho một trận. Đúng lúc đó thiết bị liên lạc vang lên cắt ngang suy nghĩ của hắn, lại là đám Kiều Ngọc.
Lần này Lục Hành không thèm bắt máy nữa, trực tiếp kéo đám Lăng Áo, La Kỳ với Kiều Ngọc vào danh sách đen rồi nhanh chóng đi tắm rửa hạ hỏa.
Đám Kiều Ngọc đã mò tới cổng chính khu ký túc xá, Kiều Ngọc thử gọi mấy lần cho Lục Hành nhưng đều nhận được thông báo tạm không liên lạc được: “Lạ thật, tín hiệu kém à?”
Gửi tin nhắn cũng không thấy Lục Hành trả lời, Kiều Ngọc nhờ Lăng Áo gọi thì kết quả vẫn vậy.
“Hay mình gọi thẳng cho huấn luyện viên Khương đi.” La Kỳ đề nghị, dù sao tới cũng tới rồi, chắc hẳn huấn luyện viên cũng không nhẫn tâm tới mức đuổi bọn họ đi chứ nhỉ? Qua khoảng thời gian này họ biết rõ huấn luyện viên là người thế nào rồi, nhìn ngoài thoạt nhìn lạnh lùng nhưng thực tế thầy ấy là một người tốt.
“Ừ nhỉ.” Kiều Ngọc gật đầu, liên lạc cho Khương Ly.
Tuy Khương Ly cũng phản ứng nhưng thân thể hiện tại của cậu có sức chịu đựng và tính nhẫn nại khá tốt, rất nhanh đã thành công áp chế dục vọng trong cơ thể xuống.
Thấy có thông báo Kiều Ngọc gọi tới, Khương Ly tiện tay mở ra, thấy giọng Kiều Ngọc vang lên: “Chúc huấn luyện viên một buổi sáng tốt lành, em với Lăng Áo, La Kỳ ghé chỗ thầy có chuyện muốn nói, thầy có thể cho bọn em lên đó không?”
Mới nghe cuộc trò chuyện giữa Kiều Ngọc và Lục Hành xong, Khương Ly đoán chuyện muốn nói chính là vụ tham gia cuộc thi Cơ giáp: “Tôi ở phòng 303, các cậu tự lên đi.”
“Cảm ơn huấn luyện viên!”
Vừa cúp máy, Khương Ly đã nghe thấy thông báo có khách tới chơi, cậu kêu Dada đi đón khách còn cậu về phòng tút tát lại nhan sắc cho chỉnh tề.
Khương Ly chải chuốt xong cũng là lúc đám Kiều Ngọc tới cửa, tất cả đứng đó cúi chào cậu: “Huấn luyện viên, chúc thầy một buổi sáng tốt lành, quấy rầy rồi!”
“Vào đi.” Khương Ly gật đầu, chỉ dép cho họ đi.
Tuy ba tên nhãi ranh này không mời mà tới nhưng được cái rất lễ phép, ai nấy đều mang quà tới, mấy hộp lớn chiếm non nửa cái bàn trà phòng khách rồi.
Kiều Ngọc nhìn quanh một vòng mà chẳng thấy Lục Hành đâu: “Huấn luyện viên ời, anh Hành có ở chỗ thầy không?”
“Đang tắm trong kia kìa.” Khương Ly ngồi xuống, hỏi lần này họ tới làm gì.
Kiều Ngọc giải thích, đúng như Khương Ly đoán, là về cuộc thi Cơ giáp, Khương Ly nghe xong thì thắc mắc: “Thì các cậu cứ đăng ký đi, tới chỗ tôi làm gì?”
Ba người len lén liếc mắt nhìn nhau, Lăng Áo đẩy đẩy La Kỳ, La Kỳ đẩy đẩy Kiều Ngọc, Kiều Ngọc gãi đầu, xấu hổ trình bày với Khương Ly: “À thì, em nói ra thầy đừng tức giận nha.”
Khương Ly: “Cậu nói đi.”
“Em nghe anh Hành kể thầy hay nấu bữa sáng lắm, vậy nên chúng em mới mò tới định ké một bữa.” Kiều Ngọc thành thật khai báo, cậu ta cân nhắc một hồi, đằng nào cũng đăng ký, chi bằng lấy cớ này tới ăn ké luôn.
Khương Ly nghe xong lý do mà cạn lời, không phải việc tới ăn chùa có vấn đề, vấn đề ở chỗ những lời Kiều Ngọc khiến cậu nhớ tới Phùng Vũ. Kiếp trước cứ ba ngày Phùng Vũ tới ăn chực một lần, điểm này rất giống Kiều Ngọc đó chứ.
Mà Kiều Ngọc và Phùng Vũ còn một điểm rất giống nhau, họ đều là anh em tốt của nam chính.
Thấm thoát qua ba thế giới liên tục có người yêu và thú cưng của mình, nếu giờ hệ thống có nói Kiều Ngọc chính là Phùng Vũ thì Khương Ly cũng chẳng bất ngờ cho lắm.
Chỉ cần nghĩ tới chuyện những người mình trân trọng sẽ theo mình tới khắp nơi, Khương Ly lại nhìn Kiều Ngọc thêm vài lần, nhìn đến khi Kiều Ngọc sởn da gà mới thôi: “Hôm nay các cậu tới không đúng dịp rồi, hôm nay tôi không nấu bữa sáng, tôi định tới nhà ăn.”
Kiều Ngọc nghe vậy thất vọng hắn: “Haizz”.
Lúc này Lục Hành vừa tắm xong, thấy ba người họ ngồi trên sofa mà tức giận vẫn chưa nguôi, hắn vác cái mặt xị như bánh đa nhúng nước ra: “Rốt cuộc chúng mày tới đây làm gì?”
Kiều Ngọc: “Báo cáo huấn luyện viên về phương hướng huấn luyện để tham gia cuộc thi Cơ giáp.”
Lục Hành căn bản không tin: “Nói tiếng người đi.”
Kiều Ngọc, La Kỳ, Lăng Áo đồng thanh đáp: “Tới ăn chùa bữa sáng.”
Lục Hành: “. . .”
Muốn lôi đám người này ra đấm cho một trận quá!
Biết ngay mà, ba tên khốn nạn này đâu phải người tích cực như vậy, sao có thể vì một cuộc thi mà lết tới đây sớm vậy chứ. Chung quy cũng chỉ là vì nhớ thương bữa sáng của Khương Ly thôi, sớm biết vậy đã không khoe khoang với họ rồi!
Khương Ly thấy Lục Hành thu dọn đồ đạc xong xuôi thì đứng dậy khỏi sofa: “Đến giờ tập hợp rồi, đi thôi.”
Đám Kiều Ngọc cũng đứng dậy theo, Khương Ly chỉ đống đồ trên bàn: “Tâm ý của mọi người tôi nhận, còn quà cáp thì đem về đi.”
Biết tính huấn luyện viên nói một là một, nói hai là hai nên đám Kiều Ngọc cũng không nói nhiều nữa, xách theo túi đồ cùng ra cửa.
Lúc ăn sáng Khương Ly không ngồi cùng bàn với đám Lục Hành mà ngồi cùng với Joel và một phó huấn luyện viên khác. Lục Hành lúc này còn mải nghĩ về “cuộc giao lưu ân ái” sáng nay, tầm mắt cứ chăm chăm nhìn Khương Ly, suy nghĩ xem đến bao giờ mới có cơ hội đó nữa.
Kiều Ngọc thấy trên môi Lục Hành có vết xước, thế nên thắc mắc hỏi: “Anh Hành, miệng mày sao vậy?”
Vết rách trên môi Lục Hành là do sáng nay dùng sức bị Khương Ly cắn ngược lại, Khương Ly cắn hơi mạnh nên giờ hắn ăn vẫn còn hơi đau.
Lục Hành liếm liếm vết thương, thuận miệng nói: “Tôi không cẩn thận cắn trúng.”
Tối nay phải cắn ngược mới được. Lục Hành thầm nghĩ.
. . . . . . . . . . . .
Một ngày huấn luyện trôi qua, sau khi giải tán, Lục Hành giả vờ vô tình chạy qua chỗ Khương Ly, nhỏ giọng thì thầm một câu: “Xíu nữa em qua, thầy nhớ để cửa cho em nha” rồi chạy mất.
Bước chân Khương Ly khựng lại, ngẩng đầu nhìn bóng lưng hắn, đáy mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Lục Hành thì thầm cái gì thì Joel bên cạnh Khương Ly cũng nghe thấy, dõi theo bóng lưng thanh niên nhiệt huyết, nói: “Tôi không ngờ người đó lại là Lục Hành, thưa Thiếu tá.”
Cho dù năm đó Khương Ly có đọc sách ở trường quân đội hay sau này khoác lên bộ quân phục ra chiến trường thì luôn rất được hoan nghênh. Cậu đẹp, mạnh mẽ, đáng tin cậy, mọi phương diện đều vô cùng ưu tú. Người thích cậu xưa nay nhiều vô kể, Alpha, Beta hay Omega đều có đủ.
Làm cấp dưới kiêm bạn tốt của Khương Ly, Joel vẫn luôn tò mò không biết người thế nào mới xứng để sát cánh bên Thiếu tá nhà mình cả đời.
Không ngờ người đó lại là Lục Hành.
Khương Ly khẽ cười: “Thế sự khó lường mà.”
Joel cũng cười theo, anh cũng biết mà, chuyện tình cảm là chuyện khó nói nhất, thế nên đổi đề tài: “Bàn tiếp kế hoạch này nhé?”
“Lần sau đi.” Khương Ly nói.
Joel hiểu rõ gật đầu, không chiếm dụng thời gian của Khương Ly với Lục Hành nữa, hai người vừa trò chuyện vừa về ký túc xá.
Khương Ly về chưa được bao lâu thì Lục Hành đã tới, vừa vào cửa hắn đã vội đè Khương Ly lên cửa muốn hôn, động tác cực kỳ nhanh.
Khương Ly đẩy mặt hắn ra, cau mày: “Cậu tới kỳ phát tình à?”
“Đúng vậy! Bây giờ em cứ nhìn thấy thầy là phát tình luôn.” Lục Hành thản nhiên nói, hoàn toàn không thấy mất mặt miếng nào, tiếp tục chơi xấu ôm chặt lấy eo Khương Ly: “Cho nên giờ chúng ta làm cho xong chuyện ban sáng đi nhỉ?”
“Cậu qua đây chỉ vì chuyện này?” Khương Ly mỉm cười nhưng đôi mắt lại lạnh lùng nhìn hắn.
Thấy ánh mắt đó, Lục Hành giật mình, hắn nhận ra mình hơi quá đáng rồi, vội vàng sửa thái độ ngay: “Đương nhiên không phải vậy rồi, em thật sự rất thích thầy, không phải vì nhu cầu gì gì đó đâu.”
“Phải không?” Khương Ly giả vờ không tin: “Vậy cậu nói đi, thích tôi từ bao giờ?”
“Từ bao giờ à . . .”
Lục Hành ngẫm nghĩ, nhớ tới ngày đầu tiên Khương Ly tới đây nhậm chức, giữa đám người huấn luyện điên cuồng, Khương Ly trong bộ quân trang đen tuyền chầm chậm dạo bước xung quanh xem xét tình hình.
Lục Hành đến gần Khương Ly, khẽ thì thầm: “Em biết tình yêu của nhiều Alpha đều đến từ pheromone, chịu khống chế của pheromone, nhưng em khác họ, điều em yêu là thầy.”
Khương Ly nhìn hắn, chưa nói có tin hay không, nhưng đôi tay cản hắn ôm eo mình cũng dần thả lỏng rồi.
Lục Hành bị cậu nhìn mà nóng hết cả người, dục vọng sáng nay phải áp xuống nhờ nước lạnh lại chậm rãi nổi lên, hắn nhịn không nổi nữa muốn hôn Khương Ly, ai ngờ chưa hôn được đã bị người trong lòng phũ phàng đẩy ra.
“Tứ hoàng tử.” Khương Ly bình tĩnh nhìn hắn như nhìn một thằng nhóc hư đốn không nghe lời: “Tuy tôi rất cảm động nhưng túng dục thương thân đấy, cậu còn trẻ, đừng phóng túng vậy kẻo sau này thận yếu.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]