Khương Ly dẫn đầu tới đấu trường, Kate vẫn ngỡ ngàng nhìn theo bóng lưng cậu, chân chưa tiến thêm được bước nào.
Kate không ngờ Khương Ly dám quyết đấu thật, đùa gì vậy, có biết Khương Ly là ai không? Mặc dù tên này là Omega thật nhưng năm đó tốt nghiệp đứng đầu Học viện với các mục Cơ giáp, Cận chiến và Văn hóa đấy! Đấu tay đôi với tên này có khác nào đi tìm chết đâu?
“Zarich!”
Trong hàng có người lên tiếng gọi, Kate quay đầu, thấy tên Thái Khắc ngày thường đối chọi với mình như nước với lửa, xấu xa cười: “Sao không qua kia đi? Huấn luyện viên đang chờ mày đấy, sợ à? Hahaahahaah.”
“Đúng thế, đường đường là một Alpha mà mày sợ một Omega ư?”
“Kate chết nhát, để các anh cổ vũ cho mày nhá.”
“Mày đánh bại tên đó thì mày có cơ hội trở thành huấn luyện viên mới đấy hahahaha nhanh lên!”
“Mày có phải đàn ông không thế!? Muốn đánh thì đánh đi, đừng làm mất mặt Alpha tụi tao.”
Đã ăn dưa thì không chê dưa to, người xung quanh cứ tao một câu mày một câu thi nhau châm ngòi thổi gió.
Kate đứng yên, chỉ thấy mặt rát đỏ, không nhịn được nhìn về phía Khương Ly, lại thấy cậu ngoắc ngoắc ngón trỏ với mình.
“Mẹ kiếp.”
Kate thấp giọng chửi một tiếng, cởi bỏ đồng phục huấn luyện trên người ném cho Pasig, sau đó mặc độc chiếc áo ba lỗ đen đi về phía Khương Ly.
Pasig bắt được áo khoác, vội vàng theo sau: “Kate, cậu đừng manh động. Thiếu tá Khương là huấn luyện viên của tụi mình đấy, đừng vô lễ . . .”
“Cậu câm miệng.” Kate đẩy Pasig sang một bên, bước tới chỗ Khương Ly.
Những người khác thấy thế cũng đi theo, vây quanh đấu trường hóng biến, không ít người đã bắt đầu hò reo cổ vũ rồi.
Khác với Kate ăn mặc thoải mái, Khương Ly vẫn khoác trên mình một thân quân trang gọn gàng, cúc trên người không lệch lấy viên nào.
Hai người đứng đối diện nhau, chuyện này khiến phó huấn luyện viên trở tay không kịp, lo lắng lên tiếng hỏi Khương Ly: “Thiếu tá, ngài thực sự muốn động thủ à? Kate Zarich là cháu ngoại được ngài Lules yêu chiều nhất đấy.”
Đại thần Kiều Trị Lules – Bộ trưởng bộ Ngoại giao Đế quốc.
Khương Ly từng gặp đối phương trong bữa tiệc mừng công đánh lui hải tặc năm ngoái, trong ấn tượng của nguyên chủ, đối phương là một thân sĩ rất lịch sự, không ngờ người này lại có đứa cháu đã kiêu ngạo lại còn thiển cận như Kate.
Nghĩ tới đây, Khương Ly khẽ cau mày nhìn về phía Kate.
Kate đứng cách đó không xa, tự nhiên nghe được những gì phó huấn luyện viên nói. Thấy Khương Ly nhìn về phía này, cho rằng cậu kiêng kị bối cảnh nhà mình liền cười nhạo một tiếng, đang định lên tiếng thì Khương Ly thản nhiên nói: “Cháu ngoại Bộ trưởng Lules thì sao? Luận võ thua người khác lại còn về tìm ông ngoại khóc lóc kể lể à? Hừ.”
Khương Ly cười lạnh một tiếng, đầy khinh thường nhìn quanh một vòng, lại như tỉnh ngộ mà nói: “Hóa ra tôi nhận phải một lớp toàn trẻ con mẫu giáo, thật sự đáng mở mang tầm mắt đấy.”
Mọi người: “ . . .” Thiếu tá đại nhân à, ngài mắng người thì mắng người, nhưng đừng có vơ đũa cả nắm chửi một lượt như vậy chứ!?
Lời Khương Ly nói khiến sắc mặt Kate cứng đờ, như thể trúng tim đen.
“Huấn luyện viên, thầy đừng có dùng một gậy tre đánh chết nguyên thuyền người như vậy nhé!” Thái Khắc cao giọng dè bỉu: “Kate mách phụ huynh là chuyện của nó, chuyện mất mặt vậy tôi làm không nổi!”
“Thái Khắc Ước Lỗ, mẹ nó mày câm miệng cho tao!” Kate tức giận rống lên với Thái Khắc, sau đó nói với Khương Ly: “Ông đây chắc chắn không phải mách, nhưng chốc nữa mày đừng để ông đánh cho bật khóc!”
“Cầu còn chẳng được.” Khương Ly sửa sang lại cổ tay áo, hất cằm về phía Kate: “Tới đi.”
Cậu cứ đứng như vậy, thậm chí không thèm bày ra tư thế phòng vệ, trên mặt càng không hề có chút gì gọi là căng thẳng. Khương Ly căn bản không thèm để Alpha thân thể cường tráng đó vào mắt, Kate thấy mình hoàn toàn bị coi rẻ thì giận dữ không thôi, không nói hai lời tấn công, nắm đấm hung hăng lao tới!
Cho dù một Alpha chưa từng được huấn luyện chính quy nhưng vẫn có ưu thế nòi giống, cú đấm này vừa nhanh vừa tàn nhẫn mang theo tiếng gió sắc bén xẹt tới khiến người người ngừng thở, chỉ biết chăm chăm nhìn hai người trên võ đài.
Nắm đấm hung hãn xông thẳng tới, Khương Ly không chút hoang mang né sang một bên, lanh lẹ túm lấy cánh tay Kate, đột nhiên dùng sức. “Rắc” một tiếng, Kate rú lên, cánh tay vô lực rũ xuống. Lúc này Khương Ly buông tay, nhấc đôi chân dài đá người văng xa 3 mét.
Toàn bộ quá trình diễn ra không quá ba giây, động tác của Khương Ly nhanh tới mức chỉ còn tàn ảnh khiến tất cả đần hết cả ra, chờ định thần lại đã thấy Kate ôm tay lăn lộn dưới đất.
Lục Hành: “. . .” Tôi là ai? Đây là đâu?
“Vừa rồi . . .” Kiều Ngọc chớp chớp mắt, hỏi La Kỳ đứng cạnh: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”
La Kỳ: “Ngại quá, tao cũng không thấy rõ.”
Không chỉ bọn họ, ngay cả Kate cũng không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng cánh tay truyền tới cơn đau nhức kịch liệt khiến mồ hôi lạnh túa ra như tắm, theo bản năng ôm chặt cánh tay gãy lìa kia.
“Mẹ nó sao anh nói đơn giản thế, có bản lĩnh thì anh thử đứt một tay đi.” Kate ôm tay đứng dậy, gã được nuông chiều từ nhỏ, đã bao giờ chịu khuất nhục thế này.
“Đứt một tay?” Khương Ly khẽ cười, đưa tay ra: “Cậu tới thử xem.”
Kate khẽ cắn môi, lại vọt qua thêm lần nữa. Ánh mắt Khương Ly tối sầm, trên người tỏa ra sát khí nồng đậm, sau khi tránh được đòn kia, cậu nhanh như chớp túm cổ đối phương đem người ấn xuống đất, năm ngón tay siết chặt. Đôi mắt Kate trợn to, gân xanh nổi đầy trán.
Trên võ đài rộng lớn, Alpha trẻ tuổi bị ghì xuống đất, sắc mặt trắng bệch, miệng há rộng đớp khí, một bên tay vô lực rũ xuống, tay kia lại liều mạng cố gỡ bàn tay Tử Thần đang bóp cổ mình ra, giờ chỉ biết kêu “A a . . .” vài tiếng.
Khương Ly quỳ một gối, khớp tay bóp cổ Kate lộ ra trắng bệch, dưới ánh nắng chói chang còn thấy rõ mạch máu nhàn nhạt ẩn dưới lớp da, đối lập hoàn toàn với nước da sẫm màu của đối thủ.
Từ góc Lục Hành nhìn qua, vì ngược sáng nên hắn không thấy rõ nét mặt của Khương Ly lúc này, nhưng khóe môi lạnh lùng kia lại đang cong lên như một lưỡi dao đã tra khỏi vỏ, lạnh lẽo nhưng đầy sắc bén.
Đây là người đàn ông mạnh mẽ tới mức bóng lưng người này hắn cũng không chạm nổi.
Ý nghĩ này chợt xẹt qua đầu Lục Hành, nghĩ thầm có lẽ trong mắt huấn luyện viên, đúng như những lời đó, hắn chỉ là một phế vật không hơn không kém.
“Thiếu tá Khương!”
Giọng Pasig chợt vang lên phá tan yên lặng, cậu ta ôm áo của Kate chạy tới cạnh Khương Ly, sốt sắng van nài: “Kate chỉ thẳng tính nghĩ sao nói vậy thôi ạ, em thay cậu ấy nói lời xin lỗi, xin ngài hãy tha cho cậu ấy!”
Khương Ly ngẩng đầu nhìn Pasig, buông cổ Kate ra, đứng dậy.
Kate được thả tự do, không khí tràn vào lồng ngực khiến gã sặc, liều mạng ho khan một hồi. Pasig ngồi xổm xuống, dìu Kate dậy: “Cậu không sao chứ?”
“Liên quan gì đến cậu . . .” Kate đẩy tay Pasig ra, vết bầm tím trên cổ nhìn mà ghê người, gã hằm hè nhìn Khương Ly chằm chằm.
Khương Ly không thèm để tâm tới lửa giận trong mắt Kate chút nào, từ trên cao nhìn xuống: “Sao, vẫn không phục? Phế vật như cậu lên chiến trường sống không nổi hai phút.”
“Nói đùa.” Kate cười lạnh, vì cổ vừa bị thương nên giọng nói khàn khàn: “Trên chiến trường đương nhiên phải đẩy tầng lớp thấp hèn như mấy anh ra bán mạng rồi, nào tới phiên chúng tôi!”
“Vậy à?” Khương Ly cúi người nhìn gã, mắt đối mắt: “Cùng lắm cậu chỉ là tên chết nhát núp sau lưng người khác hưởng thụ mà thôi. Vì tâm huyết sôi sục của quân nhân, vì trách nhiệm bảo vệ Tổ quốc nên mới tình nguyện ra chiến trường giết địch, cậu căn bản không hiểu. Cậu nói xem, người như cậu, ngoại trừ có gen Alpha thì khác gì mấy Omega ở nhà chờ kết hôn như lời cậu từng nói không?”
Kate giận dữ: “Anh!”
Pasig vội cản gã lại, lên tiếng khuyên nhủ: “Kate bình tĩnh nào, đừng tìm chết nữa!”
Khương Ly mặc kệ Pasig, cậu đứng thẳng eo nhìn về phía những người khác: “Con người tôi không thích lòng vòng, bây giờ, còn ai tới nữa?”
Mọi người tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi không nhúc nhích.
“Tôi đang cho mọi người cơ hội đấy, không cần khách khí đâu.” Khương Ly nói: “Ngại phiền thì lên một loạt luôn đi.”
Vẫn không ai lên tiếng.
“Được thôi.” Khương Ly hài lòng gật đầu, quả nhiên đấm thằng nào to thằng đó làm cha, “Bây giờ hãy về hàng xếp theo thứ tự chiều cao!”
Mọi người ngoan ngoãn trở về, trên đường, Lục Hành không nhịn được quay đầu nhìn lại, đúng lúc thấy Khương Ly nhận mũ từ tay phó huấn luyện viên rồi đội lên, mái tóc vốn tung bay trong gió nằm gọn trong đó.
“Bẻ lại khớp tay cho cậu ta đi.”
Khương Ly nhìn Kate đang thẫn thờ dưới đất, nói với phó huấn luyện viên một câu rồi qua chỗ đội ngũ đang tập hợp.
“Thiếu gia Kate, đắc tội.” Phó huấn luyện viên cẩn thận nâng bả vai gã lên, giúp bẻ khớp lại: “Tuy nhìn tưởng thiếu tá ra tay rất tàn nhẫn nhưng thật ra đã tránh hết chỗ hiểm đi rồi. Tay ngài sẽ không để lại bất kỳ di chứng gì đâu, ngài yên tâm.”
Kate nghe vậy, lầm bầm mắng “Giả nhân giả nghĩa” rồi đẩy phó huấn luyện viên ra, nén đau quay về hàng ngũ.
Đội ngũ đã yên ổn, Khương Ly vững vàng đứng trước mặt họ, so với Kate chật vật đủ đường kia, thậm chí cậu còn chẳng đổ giọt mồ hôi nào.
“Để tôi tự giới thiệu.”
Khương Ly chắp tay sau lưng, nghiêm túc nói: “Tôi là Khương Ly, huấn luyện viên mới của các cậu, mọi người có thể gọi tôi là huấn luyện viên Khươn. Tôi phụ trách ba môn chính: Kỹ năng chiến đấu, chỉ huy chiến trường và thực chiến cơ giáp. Đây không phải lần đầu tiên tôi dạy học viên mới, nhưng . . .”
Cậu ngừng một chút, liếc nhìn mọi người: “Lớp các cậu là lớp rác rưởi nhất.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]