Chớp mắt kỳ thi hàng tháng đã tới.
Phùng Vũ còn nhớ chỉ vì dụ dỗ Khương Ly chơi bóng mà Trì Phóng đã liều mạng hứa phải thi tiếng Anh cho được 90 điểm. Không chỉ có thế, để Khương Ly về ngồi cạnh, lần này điểm tất các môn phải trên trung bình mới được. Phùng Vũ ngẫm mà xót xa, cậu ta cảm thông vỗ vai Trì Phóng: “Anh Trì, tuy tao rất đồng cảm với mày nhưng mà đàn ông nói được thì phải làm được, 90 điểm là 90 điểm, thiếu một điểm là không xong đâu đấy!”
“Đúng thế anh Trì!”
“Anh Trì cố lên, tao cho mày chép bài!”
“Cút, mày làm đếch có tư cách!”
“Này này, điểm trung bình học kỳ trước của tao cao hơn anh Trì những 20 điểm đấy nhá!”
“Khoan đã, mày cùng phòng thi với anh Trì à?”
“Tao ở phòng số 7, thế anh Trì ở phòng nào?”
“Tao nhớ anh Trì ở phòng số 4 thì phải? Có ai ở phòng số 4 không?”
“Tao tao tao! Hình như . . . Kỳ trước tao còn chép bài anh Trì nữa đấy!”
“. . . Cút cút cút, thế thì còn làm ăn nước mẹ gì nữa!”
Một nhóm người cùng nhau chơi bóng hôm đó mồm năm miệng mười xúm lại thảo luận xem làm thế nào để cứu Trì Phóng khỏi nguy cơ điểm dưới trung bình.
Ấy vậy đương sự Trì Phóng trong miệng bọn họ vẫn điềm nhiên như thường, lúc này Khương Ly bị giáo viên gọi lên giao việc, hắn ngồi vắt vẻo chỗ cậu rồi thản nhiên cắm đầu chơi game.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-cong-luoc-toan-nang/3291134/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.