Chương trước
Chương sau
 

 

 

Mèo con yếu ớt tựa người vào lồng sắt, Khương Ly gạt tấm bìa ra, ánh sáng chiếu thẳng vào góc tối khiến nhóc con khẽ run lên, nó giương mắt nhìn cậu, gắng sức kêu to một tiếng.

Lông trên người nó nhớp nháp dơ bẩn, chân trước còn đang quấn băng trắng, trông vừa chật vật vừa yếu ớt.

Mèo con bị thương rồi.

Khương Ly thấy thế, lập tức tiến đến đặt lồng sắt sang phần đất sạch sẽ hơn, lại mở cửa lồng bế nó lên, hoàn toàn chẳng hề e ngại mèo con đang bẩn thỉu vô cùng.

Trì Phóng ngồi xổm xuống nhìn nó: “Con mèo này từ đâu ra vậy? Nó bẩn quá.”

“Có lẽ nó bị người ta vứt bỏ.” Khương Ly ôm mèo con càng thêm chặt, nhìn lồng sắt, phát hiện bẩn chủ yếu là do nó nôn ra, cậu đoán nhóc con này nhiễm phải bệnh nào đó rồi.

“Trì Phóng, cậu có thể giúp mình về nhà lấy một chiếc khăn sạch tới được không?”

“Đợi chút.”

Trì Phóng chạy lên lầu, mới đó đã thấy hắn cầm một chiếc khăn lông sạch sẽ, tay còn cầm theo một hộp bìa cứng xuống.

“Cảm ơn cậu.” Khương Ly trải khăn xuống đáy hộp, lại cẩn thận đặt nhóc mèo vào: “Mình phải đem nó tới bệnh viện trước đã, để lần sau mời cậu trà sữa nhé.”

Trì Phóng nhìn mèo con nằm bất động trong hộp, thầm nghĩ chữa cho nhóc con này chắc chắn phải tốn không ít tiền, mà trên người Khương Ly hẳn cũng chẳng có bao nhiêu, thế nên đề nghị: “Để tôi đi cùng cậu.”

“Cảm ơn.”

Hai người gọi taxi đi tới bệnh viện thú y gần nhất, trên đường mèo con còn chật vật nôn thêm hai lần, Khương Ly gọi mãi cũng chẳng thấy nó đáp lại, nếu không phải còn thở thì cậu cũng cho rằng nó đã chết rồi.

“Kiên trì thêm chút nữa nhé.” Khương Ly nhẹ giọng thầm thì với nó.

Tới bệnh viện, Khương Ly vội vã ôm hộp giấy xuống, Trì Phóng thanh toán tiền xe xong cũng chạy vào theo.

Ngay khi thấy mèo con đang hấp hối, bác sĩ liền biến sắc, vừa giục y tá chuẩn bị thiết bị khám vừa nổi giận trách cứ hai người: “Sao để thành thế này mới đem đến khám, không muốn nó sống nữa phải không! ? ?”

Bác sĩ trách móc khiến Trì Phóng có hơi khó chịu: “Bác nói gì chứ? Đây đâu phải . . .”

“Ngại quá.”

Khương Ly ngăn hắn lại, nói với bác sĩ: “Là do chúng cháu mới phát hiện, phiền bác cứu nó giúp cháu với.”

Thấy thái độ của Khương Ly vô cùng thành khẩn, sắc mặt bác sĩ cũng tốt hơn một chút, gật đầu rồi vào phòng cấp cứu.

Khương Ly và Trì Phóng không thể vào theo, chỉ có thể đứng chờ bên ngoài. Tranh thủ lúc đó, Khương Ly tới nhà vệ sinh rửa sạch bãi nôn lúc nãy mèo con nôn lên người cậu, sau đó lại lặng lẽ đứng bên cửa phòng cấp cứu ngóng chờ.

Sau khi khám, mèo con được chẩn đoán là cảm lạnh do virus, từ đó phát tác ra nhiều bệnh khác, xuất hiện tình trạng nôn mửa và co giật mất kiểm soát, nguyên do chính xác cần kết quả xét nghiệm đầy đủ hơn. Ngoài ra, chân trái trước còn có dấu hiệu gãy xương, chắc hẳn là do ngã từ trên cao xuống, tình cảnh vô cùng bi quan.

“Nó nhiễm bệnh không phải ngày một ngày hai, sao bây giờ các cậu mới đưa tới?” Bác sĩ cau mày, giọng điệu vô cùng bất mãn, nếu đến chậm một bước, chắc chắn nhóc mèo này sẽ mất mạng: “Nếu đã nuôi thì phải có trách nhiệm, mấy cậu đây là đang đùa giỡn với sinh mệnh nó đấy!”

“Hôm nay chúng tôi mới nhặt được nó có được không hả? Đừng có chưa phân rõ xanh đỏ trắng đen đã vội ngậm máu phun người.”

Hai lần liên tiếp bị trách oan khiến Trì Phóng tức giận phản bác lại.

Bác sĩ sửng sốt: “Đây không phải mèo của các cậu?”

“Là của chúng cháu.” Khương Ly nhẹ giọng nói, ánh mắt kiên định nhìn bác sĩ: “Từ hôm nay nó chính là mèo nhà chúng cháu, phiền bác hãy cứu nó với, làm ơn.”

“Tôi sẽ cố.” Bác sĩ gật đầu, lại có chút xấu hổ vì mình vừa trách nhầm người: “Thật ngại quá, tôi trách oan mấy cậu rồi. Có điều tình hình của mèo con tương đối nghiêm trọng, các cậu phải chuẩn bị tâm lý, hơn nữa phí chạy chữa cũng không rẻ đâu.”

Nói tới đây, thấy Trì Phóng với Khương Ly còn trẻ, quá lắm cũng chỉ tầm học sinh trung học nên bác sĩ hơi chần chừ: “Nhóc mèo này có dấu hiệu từng được chạy chữa, tôi đoán chủ cũ của nó cũng từng đưa tới bệnh viện, nhưng rất có khả năng là do viện phí quá cao nên mới phải vứt bỏ. Tôi khuyên mấy cậu nên nói qua tình hình với người lớn trong nhà đi, để có thể thì họ sẽ hỗ trợ thêm cho.”

Khương Ly nhìn về phía Trì Phóng, Trì Phóng hiểu ý cậu, vốn dĩ vì chuyện này nên hắn mới theo tới đây, vì thế nói với bác sĩ: “Đã rõ, bác chỉ cần lo cứu nó là được.”

Bác sĩ thấy kiểu cách ăn mặc của hắn không giống trẻ có gia cảnh khó khăn, nếu hắn đã không ngại thì ông cũng không lo nữa, kêu y tá dẫn hai người đi thăm mèo con.

Mèo con nằm thoi thóp trong lồng kính giữ nhiệt, trên người cắm cơ man là ống, mắt nhắm chặt, cũng không rõ là đang ngủ hay đang hôn mê. Thân thể cuộn tròn hết cỡ, bụng nhỏ phập phồng hô hấp chứng tỏ nó vẫn còn sống.

Có lẽ đúng như lời bác sĩ nói, vì không lo nổi tiền chạy chữa nên nó mới bị chủ cũ vứt bỏ.



Khương Ly đặt tay lên lồng kính, khẽ mân mê.

“Tôi đi nộp tiền, cậu cứ ở chỗ này chờ tôi.” Trì Phóng bên cạnh nhẹ giọng nói.

“Ừ.” Khương Ly gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi mèo con, cậu thầm cầu nguyện cho nó tỉnh lại thật nhanh.

Đến chiều rồi mà mèo con vẫn chưa tỉnh lại, trong lúc hôn mê mất khống chế co giật hai đợt, dấu hiệu sinh tồn ngày càng yếu, tình hình vô cùng xấu.

Khương Ly gọi điện xin nghỉ ở quán cà phê, sau đó không phút nào cậu rời khỏi mèo con. Tri Phóng cũng không về nhà, gọi điện thoại báo cho ông ngoại một tiếng rồi cùng cậu chờ đợi bên cạnh.

Trời sẩm tối, nhìn mèo con lại phải vào phòng cấp cứu thêm một lần nữa, trong đầu Khương Ly chỉ văng vẳng câu nói của bác sĩ: “Xin các cậu hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Cậu cứ bần thần đứng trước cửa phòng cấp cứu, đầy hoang mang và bất lực.

Khương Ly nhớ tới Khương Nhu Mễ của cậu.

Kiếp trước, Khương Nhu Mễ sống được 16 năm.

Mười sáu năm này đối với Khương Ly mà nói chỉ là một phần cuộc sống, nhưng đối với Khương Nhu Mễ lại là cả một đời, nó dùng cả cuộc đời để bầu bạn bên Khương Ly và Giang Trạm.

Khương Nhu Mễ rời đi rất an tĩnh, nó chết già tự nhiên, không mắc bệnh tật gì nhưng vì tuổi quá cao, thân thể lẫn tinh thần không được như trước, cả ngày chỉ nằm lim dim ngủ gật bên song cửa sổ.

Trước khi chết, nó trìu mến dụi dụi tay Khương Ly, lại nghịch ngợm như hồi trẻ mà giương nanh múa vuốt cào ống quần Giang Trạm một cái, nhưng móng vuốt cào lên lại chẳng thể hạ xuống được nữa.

Khương Ly còn nhớ rõ, trước ngày đưa Khương Nhu Mễ đi hỏa táng, Giang Trạm ngồi bần thần bên ổ mèo của Khương Nhu Mễ suốt đêm.

Nếu nói điều luyến tiếc khi Khương Ly rời khỏi thế giới đầu tiên là gì, ngoại trừ Giang Trạm thì chỉ còn Khương Nhu Mễ.

Khoảnh khắc lật lớp bìa giấy thấy nhóc mèo con kia, trong nháy mắt, Khương Ly tưởng mình được quay ngược về kiếp trước, về ngày đầu tiên gặp Khương Nhu Mễ, hai đứa nó đều nhỏ như vậy, đáng yêu như vậy, cũng yếu ớt như vậy.

Bác sĩ mắng không sai, nếu cậu phát hiện ra nó sớm hơn chút, đưa nó tới đây sớm hơn chút thì có lẽ nó đã không phải chịu nhiều tổn thương đến vậy.

Trì Phóng thấy Khương Ly hồn bay phách lạc đứng bên cửa, vẻ mặt đầy khổ sở, biết cậu lo lắng cho nhóc mèo, đang định vỗ vai an ủi thì cậu đột nhiên vươn tay nắm chặt lấy tay hắn.

Tay Khương Ly ẩm ướt, thậm chí còn đang run rẩy.

Cậu đang sợ hãi.

Trì Phóng kinh ngạc, trở tay siết chặt tay Khương Ly: “Cậu . . .”

“Sẽ ổn thôi, phải không?” Khương Ly ngẩng đầu nhìn hắn, như thể đang tìm kiếm một hy vọng khiến mình bình tĩnh.

“Nó sẽ ổn thôi, phải không?” Cậu hỏi lại lần nữa.

Trì Phóng bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của cậu, hắn như bị cảm xúc của cậu lây nhiễm, lồng ngực bỗng nhiên có chút khó chịu. Hắn ngẩng đầu nhìn phóng cấp cứu đóng chặt cửa, lại giơ tay xoa xoa đầu Khương Ly, khẽ nói: “Yên tâm, rồi sẽ ổn thôi.”

—— Đừng khóc, nếu không qua nổi, tôi sẽ thay nhóc đó đền cậu.

Trì Phóng thầm hứa.

Hai người đứng ngoài chờ hồi lâu, mãi tới khi bác sĩ bước ra tuyên bố tình huống của mèo con tạm thời ổn định mới không hẹn mà cùng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Khương Ly uể oải ngồi phịch xuống băng ghế, đầu dựa vách tường, ngửa mặt lên nhìn Trì Phóng.

Trong ánh đèn trắng đến chói mắt của bệnh viện, thiếu niên cao lớn tuấn mỹ búng lên trán Khương Ly một cái, lại cười với cậu: “Tôi bảo mà, rồi sẽ ổn thôi, cậu yên tâm đi.”

“Á.”

Nói rồi, Khương Ly giơ tay đập tay với hắn một cái.

. . .

Mèo con nằm viện ba ngày, cơ thể dần hồi phục, mặc dù vẫn chưa đi lại được nhưng chứng nôn mửa cùng co giật mất kiểm soát đều đã biến mất, bắt đầu có thể ăn đồ ăn thô, tinh thần cũng tốt lên không ít.

Ngoại trừ những lúc đi làm và phụ đạo cho Trì Phóng, phần lớn thời gian Khương Ly đều tới chăm sóc mèo con, Trì Phóng thấy thế tự nhiên cũng đi theo. Nhìn mèo con ngày một tốt lên, hai người an tâm hơn, thậm chí độ yêu thích của Trì Phóng còn tăng vọt lên tận 30%.

Một tuần sau, nhóc mèo đã có thể chậm rãi đi lại, nhưng cái chân gãy vẫn để lại di chứng nên không thể đi nhanh, cần tĩnh dưỡng nhiều hơn.

Sau khi tắm rửa, mèo con đã trở lại một thân trắng tuyết như ban đầu, trông vô cùng xinh đẹp. Y tá ở bệnh viện vô cùng thích nó, lúc không có Khương Ly là thay cậu nhiệt tình chăm sóc mèo con hết lòng.

Ngày mèo con xuất viện, Khương Ly và Trì Phóng cùng nhau tới đón.

Nhóc mèo vừa thấy Khương Ly liền nũng nịu kêu to, ghé sát lồng sắt, đôi mắt long lanh ngập nước chăm chú nhìn cậu.



Khương Ly nhìn thấy mà lòng mềm nhũn, mở lồng sắt ôm nó đặt lên tấm vải bông trải sẵn trên bàn. Mèo con ngoan ngoãn dụi dụi tay Khương Ly, lại dùng đệm thịt mềm mại khẽ đập đập lòng bàn tay cậu như làm nũng.

Lông tơ mềm mại cọ vào lòng bàn tay có hơi nhột, Khương Ly nhìn nhóc mèo tràn đầy sức sống trước mặt thì vui vẻ vô cùng, cậu âu yếm xoa đầu nó: “Ngoan quá.”

Thấy Khương Ly rũ mi khẽ cười, trên mặt đầy vẻ cưng chiều thì không hiểu sao trong lòng Trì Phóng có chút khó chịu, cảm giác như bị làm lơ, bởi vậy hắn cũng duỗi tay muốn vuốt ve nhóc mèo, chẳng ngờ chưa kịp chạm đã bị một cái đuôi phũ phàng quất thẳng lên tay

“. . . Đù má?” Trì Phóng túm lấy mèo con: “Nhóc ăn cơm uống nước đều là tiền của ông đây, thế mà còn dám thái độ à?”

“Méow!” Mèo con giãy dụa muốn thoát khỏi tay Trì Phóng nhưng sức còn yếu, chỉ đành bất lực nhìn về hướng Khương Ly cầu cứu.

“Được rồi được rồi, cậu đừng bắt nạt nó nữa, nó mới khỏe lên thôi.” Khương Ly cứu mèo con ra khỏi móng vuốt Trì Phóng, xoa đầu nhóc con an ủi mấy cái, lại quở trách Trì Phóng: “So đo với một con mèo mà cậu không thấy mất mặt hả?”

Trì Phóng: “. . .”

Y tá đứng gần đó thấy hai người trêu chọc nhau thì che miệng lén cười, lại hỏi: “Nhóc con này chưa có tên, hai em nghĩ tên cho nó chưa?”

“Nghĩ rồi.” Trì Phóng nói: “Gọi là Nhóc tệ bạc.”

“Cậu nói hươu nói vượn gì đó?” Khương Ly lườm Trì Phóng một cái.

Dường như nhóc mèo biết Trì Phóng đang bêu xấu nó nên nhe nanh kêu to với hắn hai tiếng như thể kháng nghị.

Trì Phóng dựng ngón giữa thẳng vô mặt nhóc mèo, nhìn toàn thân nó trắng muốt, hắn chợt liên tưởng tới nồi cháo gạo nếp nấu đường sáng nay, thuận miệng nói: “Vậy kêu nó là Nhu Mễ đi, cậu nhặt nên để nó theo họ cậu, Khương Nhu Mễ.”

Khương Ly đang vuốt ve nhóc mèo, đột nhiên ngẩng phắt đầu hỏi: “Cậu vừa nói gì?”

“Tôi kêu cứ gọi nó là Khương Nhu Mễ đi.”

—— Giang Trạm, chúng ta đặt tên cho nhóc mèo này đi, anh nghĩ nên gọi nó là gì?

—— Sao cũng được.

—— Đừng như vậy chứ, anh mau nghĩ với em đi.

—— Nhu Mễ đi.

—— Vì sao chứ?

—— Sáng nay mới ăn cháo gạo nếp.

—— Anh thật là, cơ mà nhóc con trắng trẻo thế này, gọi là gạo nếp cũng đúng. Em quyết định rồi, Khương Nhu Mễ!

Những lời Trì Phóng nói như thể một con dao cứa thẳng vào trái tim Khương Ly, mở cửa cho những mảnh vỡ ký ức chôn giấu sâu trong đó chợt cuồn cuộn ùa lên bao trùm lấy cậu.

Trì Phóng thấy Khương Ly bất ngờ rơi nước mắt, hắn sửng sốt: “Sao cậu lại khóc rồi!?”

Mỗi lần nhớ về kiếp trước là Khương Ly lại phải nuốt nước mắt vào lòng. Trong lòng hiểu rõ lời hệ thống nói, thế giới trước đã hoàn toàn kết thúc, dù cho cậu có luyến tiếc nó đến mấy thì Giang Trạm cũng không tồn tại nữa, thậm chí hắn chỉ là một chuỗi số liệu trong trò chơi này thôi.

Nhưng biết là một chuyện, buông bỏ được hay không lại là chuyện khác.

Trừ phi ký ức của Khương Ly bị hệ thống hủy diệt, bằng không sao cậu có thể dễ dàng quên một người cậu từng yêu đậm sâu đến thế.

Thấy Trì Phóng hoảng đến mức luống cuống tay chân, Khương Ly cúi đầu hít sâu một hơi, cố áp chế nỗi chua xót rồi khẽ nói: “Không sao, chỉ là mình . . . quá cảm động mà thôi.”

“Cảm động?” Trì Phóng không hiểu ra sao: “Cậu cảm động chuyện gì?”

“Ừm!” Khương Ly ngẩng đầu nhìn hắn: “Bởi cậu không chỉ bỏ tiền chữa bệnh mà còn đặt tên cho nhóc mèo này, mình vô cùng cảm động đấy.”

“Này thì có gì mà cảm động . . .”

Đang nói dở câu, chợt lòng Trì Phóng dâng lên một dự cảm xấu, quả nhiên giây tiếp theo đã nghe Khương Ly nói: “Mình quả nhiên không nhìn lầm người, Trì Phóng, cậu thực sự là một người tốt!”

Trì Phóng: “. . .”

Mẹ nó, cậu phát thẻ người tốt cho ông đây thì khóc cái rắm gì.

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.