Chương trước
Chương sau
Hoắc Kỷ Thành mới vừa cởi quần áo mình thì nghe thấy di động của Tần Lạc ở trong túi vang lên không ngừng, anh chỉ đành lục ra, khi nhìn thấy là Cố Nam Châu gọi đến, không chút do dự ấn chế độ im lặng.
Đối với tình địch, anh kiên quyết không thể nương tay!
...
Một đêm này, đối với Hoắc Kỷ Thành mà nói, là thể nghiệm tuyệt đối khó nói lên lời, ở dưới tác dụng của thuốc, Tần Lạc giống như một người khác, nhiệt tình như lửa...
Nhiệt tình làm Hoắc Kỷ Thành sắp hưởng thụ không nổi, nhưng trong lòng anh vô cùng thích, chỉ mong sao người phụ nữ trong lòng mỗi đêm đều như vậy...
Mà đương sự Tần Lạc, hoàn toàn không biết mình làm cái gì, càng không biết là, cô hoàn toàn hóa thân thành yêu tinh rồi...
Đêm càng sâu.
Tình, càng đậm.
Đối với Hoắc Kỷ Thành đã lâu không ăn thịt mà nói, tối nay là thể nghiệm khó có được, hơn nữa con là người phụ nữ mình yêu, loại cảm giác này lại không giống rồi.
...
Tình cảm mãnh liệt đi qua tự nhiên cần ngủ một giấc ngon, hai người cảm giác vừa ngủ thẳng đến giữa trưa ngày thứ hai.
Tần Lạc lười biếng duỗi thắt lưng, có chút mơ hồ đã biết là ở đâu?Về sau tối hôm qua đã xảy ra cái gì?
Cô xoa đầu cẩn thận nhớ lại chuyện đã xảy ra tối hôm qua, sau khi gặp được người đàn ông đáng ghét kia ở ban công thì cô trở về đại sảnh, sau đó tiếp tục công việc phiên dịch của mình...
Bởi vì tâm tình phiền muộn nên nhận ly sâm banh mà cô gái kia đưa qua, sau khi cô uống vào thì...
Bỗng dưng, cô quay người, vậy mà bất ngờ thấy khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Kỷ Thành phóng đại gần trong gang tấc, sợ tới mức thiếu chút nữa thét chói tai.
Chết tiệt! Đây là tình huống gì?
Cô vội vã bụm miệng.
Tại sao cô với người đàn ông đáng ghét này cùng ngủ ở trên một cái giường? Rốt cuộc tối hôm qua xảy ra chuyện gì? Cô uống rượu sao?
Một màn trước mắt đối với cô mà nói, quả thực chính là không có khả năng phát sinh ra kỳ tích!
Tay cô từ từ che miệng, mắt to đen bóng trong suốt tức giận trừng mắt với người đàn ông ngủ ở bên cạnh...
Sau đó, cô ra sức véo mình một cái.
Má ơi! Đau quá!
Thì ra không phải nằm mơ!
Nhưng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Ngay khi cô đang buồn bực không dứt, Hoắc Kỷ Thành bỗng nhiên mở mắt, trong lúc này, Tần Lạc sợ tới mức thiếu chút nữa ngã xuống giường...
Cô run rẩy vươn ngón tay ra: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
Hoắc Kỷ Thành lưu loát xoay người một cái, lập tức đè Tần Lạc ở dưới thân, mới vừa tỉnh ngủ giọng nói anh đặc biệt mị hoặc: “Lạc Lạc, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì em thật sự hoàn toàn không nhớ rõ sao?”
Lúc này Tần Lạc mới chú ý đến anh trần như nhộng, khoảng cách gần như vậy vừa lúc có thể thấy rõ làn da cùng lồng ngực to lớn, cơ bụng lại từng múi từng múi...
Làm cho người ta rất muốn đưa tay ra xoa bóp...
Cô vội vã bỏ lại suy nghĩ kiều diễm này ở phía sau, cô nhất định là đã lâu không có đàn ông, cho nên mới sản sinh tưởng niệm với người đàn ông ở trước mắt này.
Đúng! Nhất định là vậy!
Tần Lạc tự thôi miên bản thân...
Hoắc Kỷ Thành thấy ánh mắt biến hóa khó lường của cô, không khỏi để sát vào vành tai mẫn cảm của cô: “Lạc Lạc, có phải em nhớ ra được cái gì rồi không?”
Hơi thở nam tính nóng bỏng phun vào chung quanh vành tai mình, kích thích một cỗ điện lưu khó nói lên lời, điện làm cho toàn thân Tần Lạc tê rần.
Trời ạ! Cô đây là làm sao vậy?
Lập tức lạnh giọng nói: “Tránh ra! Tôi cái gì cũng không nhớ ra!”
Trên thực tế, cô quả thật không nhớ, chỉ đối với một màn trước mắt có cảm giác bóng chồng, cô đáng giá tiếp trước kia có thể mình thật sự đã từng phát sinh quan hệ với người đàn ông này...

Nhưng điều này có thể chứng minh cái gì?
Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, cô sẽ không dẫm vào vết xe đổ lúc trước!
Con ngươi đen của Hoắc Kỷ Thành dần dần nheo lại: “Nếu không nhớ ra chúng ta có thể ôn lại tốt đẹp của tối hôm qua một chút.”
Lời anh nói rõ ràng mang theo sắc - tình.
Tần Lạc tức giận đến nói: “Khốn khiếp! Anh tránh ra cho tôi! Tối hôm qua không phải anh tính kế tôi sao?”
Hoắc Kỷ Thành càng tức giận, mình ở trong cảm nhận của cô ấy chính là người như vậy sao?
“Anh là có lòng tốt cứu em.”
“Có lòng tốt cái P! Ai muốn có lòng tốt rồi hả? Đừng cho là tôi sẽ tin tưởng!”
Từ đầu Tần Lạc cũng không tin lời của anh, hoàn toàn coi anh như người xấu.
Lửa giận trong con ngươi đen của Hoắc Kỷ Thành chợt thiêu đốt, như là muốn cắn nuốt người phụ nữ trong lòng: “Anh có nhất thiết phải lừa em sao?”
Tần Lạc hừ nói: “Đừng cho là tôi không biết tâm tư của anh, không phải anh rất hi vọng tôi nhớ ra chuyện trước kia sao? Bây giờ tôi trịnh trọng tuyên bố nói cho anh biết, mặc dù tôi nhớ ra rồi, đối với tôi mà nói cũng đã là qua khứ, tôi sẽ không lưu luyến! Bởi vì tôi đã có người đàn ông mình thích!”
Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành âm trầm như nước, gắt gao nhìn chằm chằm Tần Lạc, môi mỏng mím chặt lại.
Tần Lạc bị anh nhìn toàn thân sợ hãi, giơ tây đẩy đẩy anh ra: “Tránh ra a! Nói cũng đã nói rõ như vậy, anh cần gì phải dây dưa không ngớt với tôi như vậy?”
Hoắc Kỷ Thành dứt khoát che miệng nhỏ cô đang lải nhải lại, còn tiếp tục như vậy, anh thật sự sẽ bị cô ép điên mất!
Bị cường hôn Tần Lạc giận muốn chết, nhưng bất đắc dĩ sức lực bản thân quá nhỏ, căn bản không đẩy được người đàn ông nằm ở trên thân mình ra.
Lời lẽ của anh quá mức xâm lược, làm cho Tần Lạc không có biện pháp suy nghĩ...
Vừa mới bắt đầu cô còn rất chán ghét, nhưng về sau cũng không biết sao lại thế này, cô vậy mà không thấy chán ghét, thậm chí còn... có chút cảm giác hoài niệm...
Loại suy nghĩ này, đã bị cô phỉ nhổ ở trong nôi rồi.
Trời ạ! Cô nhất định là điên rồi! Nhất định là chịu ảnh hưởng của trí nhớ lúc trước!
Ngay khi trong đầu cô là một mảnh hỗn độn, bỗng dưng loé lên vài hình ảnh, đều có quan hệ với người đàn ông ở trước mắt...
Cô thật sự muốn ngất.
Mãi đến hai người không thở nổi, Hoắc Kỷ Thành mới chậm rãi buông người phụ nữ trong lòng ra: “Lạc Lạc, anh nhất định làm cho em hoàn toàn nhớ ra anh.”
Bỏ lại những lời này, thì anh đứng dậy rời đi.
Lưu lại cho Tần Lạc vẻ mặt lờ mờ, mãi đến khi nghe được tiếng cửa khép lại, cô mới tỉnh táo lại, rồi sau đó sờ sờ miệng mình, phát hiện tất cả đều là hương vị của người đàn ông kia...
Cô sợ tới mức suýt ngã từ trên giường xuống, chợt đứng lên vọt vào toilet, liều mạng súc miệng, súc...
Chỉ hận không thể hoàn toàn rửa sạch hết dấu vết cùng hương vị người đàn ông kia lưu lại ở trên thân mình! Cô mới không cần nhớ a tất cả về anh ta!
Ở trong phòng tắm nửa giờ, Tần Lạc mới ra ngoài, cầm lấy điện thoại vừa nhìn, phía trên thậm chí có sáu cuộc điện thoại nhỡ, tất cả đều là bạn trai Cố Nam Châu.
Cô nhất thời ngồi yên ở trên giường, trải qua chuyện tối ngày hôm qua, cô phải làm sao để đối mặt với Cố Nam Châu?
*****
Sau khi Hoắc Kỷ Thành từ khách sạn ra ngoài liền trực tiếp trở về “tập đoàn Đế An”, đến văn phòng thì ấn số điện thoại cho trợ lý Trình Sâm.
“Đã điều tra ra được là người nào tối hôm qua hạ - dược vào trong ly rượu của Tần Lạc chưa?”
“Là tiểu thư Thái Vi.”
“Thật sao?”
Trình Sâm nghe ra khó chịu trong giọng nói của BOSS, trong lòng không khỏi “Hồi hộp” một phen, gần vua như gần cọp!
“Sau khi Tần tiểu thư về đến đại sảnh chỉ tiếp xúc với George tiên sinh với Thái Vi tiểu thư, tôi đã xem qua camera theo dõi, cô ấy uống sâm banh mà Thái Vi tiểu thư đưa cho cô ấy.”
“Nói như vậy thì là khẳng định rồi.”
“Đúng.”
Trình Sâm không dám lại có giấu diếm, ở BOSS trước mặt, nói láo thì phải trả giá thật nhiều.
Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành hơi trầm xuống: “Làm sao Thái Vi có thể quen biết với Lạc Lạc?”
Trên trán Trình Sâm toát ra vài giọt mồ hôi lạnh: “Thái Vi tiểu thư vẫn rất thích Cố Nam Châu, nhị thiếu cũng có ý gả Thái Vi tiểu thư cho Cố Nam Châu.”
Hai câu nói đơn giản, thì làm cho Hoắc Kỷ Thành hiểu rõ ràng quan hệ trong đó.
Anh trầm mặc vài giây: “Tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại, Trình Sâm vẫn cảm thấy lòng mình còn sợ hãi, xem ra lần này Thái Vi tiểu thư được chịu chút khổ cực rồi...
Anh ta đoán không sai, mặc dù Hoắc Thái Vi tính kế cũng không có để cho Tần Lạc rơi vào tay của kẻ xấu, nhưng dù sao cô ta làm như vậy, nếu không phải vừa lúc bị Hoắc Kỷ Thành thấy, vậy hậu quả...
Chỉ cần nghĩ thôi cũng sợ không chịu nổi.
Cho nên, anh nhất định phải trừng phạt cô cháu gái Hoắc Thái Vi bị cưng chiều đến vô pháp vô thiên kia mới được.
...
Mà Tần Lạc lại hoàn toàn không biết những chuyện này, cô một lòng cho rằng mình là bị Hoắc Kỷ Thành tính kế, nếu không làm sao có thể mà khéo như vậy?
Nghĩ lại tất cả phát sinh tối hôm qua, cô hận không thể về nhà tắm rửa sạch sẽ một lần nữa.
Vừa đến nhà, điện thoại di động lại vang lên.
Vẫn là Cố Nam Châu gọi đến, Tần Lạc có chút do dự mình có nên nhận nghe hay không, sau khi nhận thì nói như thế nào?
Do dự vài giây cô vẫn đè xuống nút nghe, luôn luôn phải đối mặt.
“Lạc Lạc, em có khỏe không?”
“Thật xin lỗi! Tối hôm qua em uống rượu, cô gái luật sư ở Sở Sự Vụ kia đưa em đến khách sạn, điện thoại di động vang lên nhiều lần em cũng không biết, đoán chừng là ngủ say như chết.”
Mặc dù Tần Lạc không biết tên cô gái kia, nhưng theo suy đoán của cô nhất định chính là luật sư sở sự vụ chỗ Cố Nam Châu, cho nên cô mới cố ý nói như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.