Đuôi mắt hẹp dài của Liên Tấn Nghiêu hơi nhếch lên: “Còn muốn tiếp tục hạng mục nghiên cứu khoa học kế tiếp không?”
Thịnh Đình lập tức ngồi ngay ngắn: “Lão Đại, cậu có thể coi như cái gì tôi cũng chưa nói.”
Dáng vẻ phô trương của anh ta lại chọc cười Đường Từ Từ.
Lần đầu tiên cô tiếp xúc bạn bè của anh, làm cho cô biết một mặt khác của anh, thì ra anh ngoại trừ lãnh huyết vô tình, còn có một mặt thân thiết như vậy...
“Có phương pháp gì có thể giảm áp lức?”
“Cái này... Giữ tâm tình vui vẻ là được.”
Phùng Thiệu Kinh trả lời làm cho Liên Tấn Nghiêu nhíu mày, con ngươi đen sâu xa nhìn về phía người phụ nữ trong lòng: “Tâm tình em mỗi ngày không vui?”
Trong lòng Đường Từ Từ hận chết Phùng Thiệu Kinh, nói cái gì không nói lại nói tâm tình cô không vui, đây không phải cố ý gây phiền phức cho cô sao?
Anh ta nhất định là cố ý trả đũa mình!
“Không có!”
Ánh mắt cô vô tội.
Liên Tấn Nghiêu nhìn chằm chằm vào cô, hai giây sau lườm Phùng Thiệu Kinh cùng Thịnh Đình một cái: “Hai người các cậu có thể đi được rồi.”
“Tuân lệnh!”
Phùng Thiệu Kinh với Thịnh Đình cùng đứng lên, lấy tốc độ nhanh nhất rời đi.
Ra khỏi cửa, hai người liếc mắt nhìn nhau: Thì ra Nghiêu tử là động tâm thật, trước chưa từng thấy cậu ta để tâm người phụ nữ như vậy bao giờ...
Loại chuyển biến ở cậu ta, cũng không biết là tốt hay xấu.
Người ở nơi đầu sóng ngọn gió như bọn họ, tình cảm đó là chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-chinh-phuc-ong-xa-kieu-ngao-qua-nguy-hiem/1844086/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.