Đồng Ngữ Phỉ lập tức tội nghiệp nói: “Chị, chị thật sự nhẫn tâm như thế sao? Nhất định muốn em với mẹ chết ở trước mặt chị thì chị mới cảm thấy hài lòng sao?”
Tần Lạc không kiên nhẫn ngắt lời cô ta: “Đủ rồi! Các người sống ở nông thôn liền sống không nổi nữa? Hiện đang làm cái gì không thể nuôi sống bản thân? Cô cho rằng lấy cái "chết" là có thể uy hiếp được tôi sao?”
Đồng Ngữ Phỉ thấy cô vẫn thờ ơ không khỏi có chút sợ hãi, khóc đến mức không cần nói ra có bao nhiêu thương tâm: “Chị, dù nói thế nào em cũng là em gái ruột của chị! Từ nhỏ em chưa từng làm việc nhà nông, bây giờ chị muốn em đi làm những cái này không phải muốn mạng của em sao? Không phải em lấy cái chết để uy hiếp chị, ép em đến mức nhất định thìem thật sự sẽ chết.”
Cô ta mở miệng ngậm miệng nói “chết”, dường như coi thường sinh mạng....
Tần Lạc cũng chẳng muốn dây dưa với cô ta: “Cô sống hay chết thế nào, không liêng quan gì đến tôi!”
Dứt lời, thì chuẩn bị vung tay cô ta ra rời đi, nhưng Đồng Ngữ Phỉ nắm tay cô rất chặt không buông.
“Chị, nếu chị không giúp em, em liền ở lại nhà chị không đi.”
Đồng Ngữ Phỉ phát huy đầy đủ công phu quấn người của cô ta, kiên quyết không buông tay, cô ta biết mình một khi buông tay, thì có thể không còn cơ hội rồi.
Cho nên, quan trọng nhất giờ phút này chính là nắm chặt chị ta không rời!
Tần Lạc hít một hơi thật sâu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-chinh-phuc-ong-xa-kieu-ngao-qua-nguy-hiem/1844076/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.